21 Sau bữa cơm tối, Ngạch Thiên Dương không đi đâu mà kéo Thương Phượng Vũ tới phòng đàn, gẩy đàn cho nàng nghe. Nghe âm thanh như của tự nhiên xuất ra từ tay ông, Thương Phượng Vũ dựa vào ghế, khẽ nheo mắt lại, dần dần đi vào giấc mộng, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
22 Ai đang cười? Ai đang nói? Là ai viết nên khúc nhạc vận mệnh hợp lý này?Đã gần đến canh ba, mưa càng lúc càng lớn, giống như trời bị thủng vậy. Sau một tiếng nổ, tia chớp chói mắt hiện ra trên bầu trời đêm, soi sáng một người cao quý tao nhã trong phòng.
23 “Chuẩn bị điểm tâm và nước trà đi. ” Tiếng của Ngạch Thiên Dương đột nhiên vang lên ngoài cửa. Thương Phượng Vũ đẩy Bạch Mặc ra, thở hổn hển đứng một bên.
24 Trước chân tình, ai có thể vô tình. . . Mưa đã tạnh, sương mù giăng khắp trời. Toàn đại lục như một thiếu nữ che sa mỏng thần bí khiến người ta say mê.
25 Lần ngoài ý muốn đầu tiên, thành một giấc mộng. Mấy ngày mưa to và sương mù liên tiếp qua đi, bầu trời trở lại trong xanh. Mặc dù vậy trong không khí vẫn còn mang theo hơi ẩm.
26 Khi chân tướng bại lộ là lúc bắt đầu. . . “Thiếu chủ, người đã tỉnh. ” Minh Nguyệt vẫn lạnh lùng đứng một bên kêu khẽ, xoay người. Trong tay nàng cầm một cái chén, đáy mắt mang theo sự thương tiếc.
27 Vốn là gia yến vui vẻ, lại bị chuyện Thương Phượng Vũ thình lình ngất xỉu khiến ọi việc loạn hết cả. Phó Vãn Ca được Thương Phượng Ngôn khuyên về nhà, Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ về Phượng Vũ các, Thương Thiên Vũ theo sau hai người.
28 Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, trời xanh mây trắng, khí trời ấm áp. Mây mưa một đêm, tân nương Phó Vãn Ca không thể rời giường, chỉ có thể lười biếng.
29 Bạch Mặc cầm một hộp Phù Dung cao nóng hổi phi thân vào lầu các thì thấy Thương Thiên Vũ đang ngồi trên giường nở nụ cười dịu dàng. Hắn ngẩn ra nhưng ngay lập tức liền trở lại bình thường.
30 Dưới ánh tịch dương, Thương Phượng Ngôn nắm tay Phó Vãn Ca dạo bước bên bờ hồ. Một người mặc bạch y tuấn dật bất phàm, một người mặc hồng y quyến rũ xinh đẹp.
31 Đến giờ Sửu Thương Phượng Ngôn mới về, người đầy mùi rượu, tuấn nhan đỏ bừng, bước chân liêu xiêu đi thẳng vào trong phòng. “Vãn Ca, ta đã về. ” – giọng hắn lớn hơn bình thường rất nhiều.
32 Bóng trúc la đà, chập chờn trong gió. Tiếng nước chảy vang lên dưới cầu nhỏ, trong làn nước trong veo là đàn cá đang bơi lượn. Trong Phượng Vũ các tràn ngập hơi thở thanh nhã thảnh thơi.
33 “Mối duyên của bọn họ sẽ dây dưa không dứt? Chuyện này phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ là nữ hoàng Minh Cửu Phượng sẽ luân hồi chuyển kiếp lần nữa?” Thương Phượng Vũ lại đặt câu hỏi.
34 Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tầng tầng sương mù. Màn sương mông lung tan đi chiếu rọi mọi người không che giấu nữa, giống như tâm tình của Thương Phượng Ngôn lúc này.
35 Đêm, sao vây quanh vầng trăng, ánh trăng sáng tỏ dịu dàng giống như người, tỏa ra ánh sáng ôn nhu trong vắt. Không biết Bạch Mặc có chuyện gì mà lại đi ra ngoài, để lại một mình Thương Phượng Vũ ở nhà.
36 Trong phòng ngủ trên lầu các không có ánh nến chập chờn. Ánh trăng chiếu sáng rõ cả căn phòng. “Vũ Nhi, nàng có tâm sự. ” Bạch Mặc không hỏi mà là khẳng định.
37 Bóng trúc lay động, lá trúc xào xạc theo gió. Thương Phượng Vũ đứng sau lưng Thương Thiên Vũ, động tác vụng về buộc tóc cho ông. Nhưng làm nhiều lần cũng không thể buộc được.
38 Đi trong dòng người đông đúc, nhiệt độ từ bàn tay Bạch Mặc truyền sang, trên mặt vẫn giữ nụ cười yếu ớt như bình thường nhưng trong lòng Thương Phượng Vũ lại có cảm giác cô đơn, không ai giúp đỡ.
39 Rừng trúc, trong lầu, Thương Thiên Vũ xây riêng cho Thương Phượng Vũ một tòa lầu để hóng mát. Nhưng trong đó có giấu sát khí, chứa đầy trận pháp huyền ảo mỹ lệ.
40 “Bởi vì bọn họ thử thay đổi thiên mệnh, tự tiện thay đổi di ngôn của người kia. ” Nói xong những lời này, Thương Phượng Ngôn nhắm mắt lại rồi lại mở ra.