41 Phượng Vũ các, lầu các san sát. Rừng trúc vẫn xanh tươi như cũ. Minh Nguyệt mặc y phục màu xanh đứng trong viện nhìn lên trời, trên khóe môi là nụ cười yếu ớt, trên mặt nhẹ nhõm.
42 Phù hoa tan mất mộng phù du, thở dài ngàn năm tình là gì?Hoảng hoảng hốt hốt, chìm chìm nổi nổi, rốt cuộc linh hồn Thương Phượng Vũ ngất đi ở trúc lâu đã trở về với thân xác.
43 Ngạch Thiên Dương không nói gì nhưng cũng có cùng tiếng lòng như thế. Qua kiếp trước kiếp này, rốt cuộc nàng có yêu mình hay không? Chờ đợi và chờ đợi ngàn năm, nàng có quan tâm hay không? Có phải nàng vẫn trốn tránh tình yêu cấm kỵ từ ngàn năm trước? Nếu mình hồn phi phách tán, nàng có rơi lệ vì mình hay không? Có vĩnh viễn tồn tại chút nhớ nhung gì với mình hay không? Kết thành nút thắt trong lòng, tất cả tất cả đều vì tình….
44 “Muộn rồi…Muộn rồi…Ta vẫn đến muộn…. ” Lại là mái tóc trắng bay trong gió nhưng không phải là cùng một người mà là Ngạch Thiên Dương vừa buồn bã rơi lệ ở Thanh Vũ uyển.
45 Trời đất vào xuân, cỏ cây xanh tươi, tỏa hương thơm ngát. Ngự hoa viên, đình Phương Lan. Tiếng đàn dìu dặt du dương lan ra, hoa cũng mê mẩn, hồ điệp dừng cánh, còn cả một nữ hài tử chừng tám chín tuổi bên cạnh cũng mê say.
46 Gió nhẹ thổi, mùi hoa tràn ngập mũi, ánh mặt trời tỏa sáng, chiếu vào phòng ăn trong Thanh Vũ uyển, tan thành từng tia nhỏ trong phòng cùng với lụa mỏng tung bay, tỏa ra ánh sáng mềm mại ấm áp, tựa như đắm mình trong giấc mộng đẹp đẽ.
47 Đêm, sương xuống mang theo hơi lạnh, Minh Thương Vũ vì có Mộc Thanh Vũ ở bên nên đã ngủ ngon lành. “Đi ra đi. ” Không ai biết rằng tu vi của Mộc Thanh Vũ rất cao, trong thiên hạ không ai có thể thắng được hắn.
48 Ban đêm mang theo hơi nước khiến trời hơi lạnh. Mặt trăng treo trên bầu trời, sánh trăng sáng trong nhu hòa bao phủ trên mặt đất tạo thành một tầng mỏng như sương bạc.
49 Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, tinh thần Mộc Thanh Vũ hoảng hốt rối loạn, ôm Minh Cửu Phượng đuổi theo, kết quả không cần nghĩ cũng biết. Trong hành lang không còn bóng người, không còn hơi thở của nàng.
50 Hơi thở khác thường không chỉ kinh động mình Mộc Thanh Vũ mà còn có Ngạch Tử Mộc và Thương Viêm, Phó Linh. Khi bốn người bọn hắn cùng xuất hiện tại Thanh Vũ uyển thì Mộc Thanh Vũ đặt Minh Thương Vũ xuống.
51 "Thật à?" Hắn không hiểu nhưng Minh Thương Vũ biết. Tuy tuổi nàng nhỏ nhưng cũng có cố chấp như nàng ta, dám yêu dám hận như nàng ta. Từ đầu tới cuối chỉ biết tâm ý của nàng ta, nghe được câu trả lời này, sao nàng có thể không vui?"Ừm.
52 Gió xuân ấm áp thổi nhẹ, mùi hoa đào quấn quanh, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh nhưng Mộc Thanh Vũ lại cảm thấy tuyết lạnh bay đầy trời, toàn thân lạnh ngắt.
53 Trên tầng trời thứ 33, Lam Phượng với nét mặt tươi cười hờ hững đang nói chuyện với Già Lam. Nhưng mặt Già Lam không vừa ý, đôi môi khẽ chu. "Già Lam, nếu đã giúp thì ngươi dứt khoát giúp tới cùng đi, viên duyên (tròn duyên, để duyên viên mãn) cho bọn họ di, đừng hành hạ bọn họ nữa.
54 Không khí hơi lạnh, gió thổi từng cơn, hoa tàn lá rụng bay đầy trời, bầu trời như tấm vải đen, không ánh sáng chiếu xuống đất, áp lực nặng nề. Nhưng trong lòng Mộc Thanh Vũ sung sướng vô cùng, từ năm năm năm đó, lần đầu tiên vui vẻ như vậy.
55 Mưa to một đêm, gió to kèm theo sấm chớp cũng ngừng. Mọi người một hồi gió to một hồi lạnh, bầu không khí sau cơn mưa tuy trong lành nhưng lạnh thấu xương.
56 Bước chân bồng bềnh, thân hình lay động, mái tóc đen như mực tung bay trong gió. Môi hơi nhếch, chứa một chút ý cười, đôi mắt sáng như sao lại thâm như biển xanh.
57 Mặt trời mọc rồi lặn, một ngày qua đi. Chỉ chớp mắt một cái đã qua hai tháng. Trong hai tháng này, trong cung đã xảy ra rất nhiều việc nhưng chuyện có thể khiến người ta bàn tán xôn xao thì chỉ có hai.
58 Đêm, vầng trăng treo cao trên bầu trời, vạn vật trên thế gian được ánh trăng soi tỏ, tạo thành từng tầng mỏng như sương bạc, lại lộ vẻ thê lương. Yên lặng dựa vào lòng Mộc Thanh Liên, trí nhớ vẫn dừng lại trong nháy mắt Mộc Thanh Vũ nhảy xuống vực, Minh Thương Vũ muốn khóc, nhưng nước mắt trong mắt không thể chảy xuống.