Tình Yêu Cấm Loạn Chương 53: Mộng Luân Hồi Phàm Trần, Tiên Ảnh Di Chuyển Nơi Thượng Giới
Chương trước: Chương 52: Oán Ngàn Năm, Oán Tình Nổi Lên
Trên tầng trời thứ 33, Lam Phượng với nét mặt tươi cười hờ hững đang nói chuyện với Già Lam. Nhưng mặt Già Lam không vừa ý, đôi môi khẽ chu.
"Già Lam, nếu đã giúp thì ngươi dứt khoát giúp tới cùng đi, viên duyên (tròn duyên, để duyên viên mãn) cho bọn họ di, đừng hành hạ bọn họ nữa." Dứt lời, Lam Phượng ôm nhẹ eo hắn, duỗi lưỡi liếm lên cổ hắn một chút.
Thân thể không khỏi run lên, Già Lam trả lời: "Ta đã phá lệ để nàng trở lại kiếp trước, cũng để nàng nhìn rõ mọi việc. Ta đã làm đủ rồi, ngươi còn muốn ta phải làm sao nữa?" Nghe người phía sau cầu xin cho người khác, lòng Già Lam như ngâm trong hũ giấm, chua lét.
"Già Lam, chỉ là một giấc mộng luân hồi mà thôi, chẳng lẽ người không thể khiến mọi chuyện nhanh hơn một chút được à?" Lam Phượng cũng không bỏ mà khuyên.
"Sao ngươi lại cố chấp cầu xin cho bọn hắn như vậy? Chẳng lẽ ngươi thích một người trong bọn hắn à?" Vừa nghĩ tới có thể hắn sẽ có mới nới cũ, Già Lam liền mất kiên nhẫn, xoay người, nhìn Già Lam đầy tức giận,
Trong đôi mắt phượng ẩn chứa chút ánh sáng, Lam Phượng ôm ngang hắn lên, đi về phía cung điện, vừa đi vừa nói, "Tới bây giờ mà còn có tâm tư nghĩ ngợi lung tung, xem ra, ngươi thật là thiếu dạy dỗ." Ngầm dùng pháp thuật cấm chế thần lực của hắn, mục đích chỉ có một, muốn hắn tận hết tinh lực, khóc lóc cầu xin hoan ái, rồi sau đó mình sẽ buộc hắn đi vào khuôn khổ, thay đổi vài nghiệt duyên phàm trần trong số kiếp của mấy người này.
Đợi bóng dáng bọn họ biến mất thì bóng dáng Tuyết Hồ Mạc Ly hiện ra, thì thầm một câu với hạ giới: "Mộc Thanh Vũ, bạn thân của ta, ta chỉ có thể giúp huynh thế này thôi, hy vọng huynh có thể có kiếp sau hạnh phúc." Dứt lời, bóng dáng liền biến mất.
Một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian.
Lúc Lam Phượng sảng khoái tinh thần, toàn thân thoải mái đi ra từ tẩm cung thì Già Lam uể oải nằm trên giường. Chỉ có điều tuy hắn không thể đứng lên nhưng sách thần ghi lại số kiếp luân hồi đã được sửa lại trong lúc hắn bị công kích đến quăng mũ cởi giáp. Vận mệnh của đám người Minh Thương Vũ, Mộc Thanh Vũ nơi phàm trần được viết lại, tình duyên được nối.
Hạ giới, đại lục Viêm Hoa, điện Ngọc Thanh, ngay lúc Minh Cửu Phượng mơ giấc mơ đẹp vô cùng ân ái với Mộc Thanh Vũ thì có bốn tiên sứ đưa thần dụ từ thượng giới xuống, ép nàng chặt đứt trần duyên và tình căn, quay về tiên giới, làm quân vương có địa vị cao quý.
Tâm không cam lòng không nguyện nhưng thần lực bị chế ngự, cuối cùng là bị xóa hết trí nhớ về trần duyên, trở về làm tiên vô tình vô tâm. Nhưng nàng còn ứng kiếp mà sinh trí nhớ, cũng không còn si niệm điên cuồng với Mộc Thanh Vũ. Trước khi đi, nàng để lại một lời tiên đoán cho Mộc Thanh Vũ: Dù cho các người có đấu tranh thế nào thì cũng không thoát khỏi số mệnh luân hồi, các người sẽ phải dây dưa đời đời kiếp kiếp không ngừng, cho đến khi phá kiếp trọng sinh mới có thể nối lại tình duyên."
Mộc Thanh Vũ hồ đồ lờ mờ, không để ở trong lòng khiến cho cuộc sống sau này của hắn gặp rất nhiều trắc trở.
Số kiếp của Minh Cửu Phượng hết, quay về trời, ngay sau đó Minh Thương Vũ lên ngôi, trở thành nữ hoàng tân nhậm.
Nữ hoàng đăng cơ, phải lập hậu. Minh Thương Vũ cười đáp lời, Mộc Thanh Vũ tan nát cõi lòng, khóc ra máu trong im lặng. Cũng đã bi thương thấm vào hồn, chết lặng không có phản ứng. Trên mặt hắn là nụ cười nhưng trong tâm hồn đang khóc lóc cho việc nàng tuyển hậu. Trong hôn lễ, hắn ra khỏi bàn tiệc sớm nhất, biến mất trong màu đỏ vui mừng.
Lễ mừng kết thúc thì đã qua giờ Tuất. Kiều nhan Minh Thương Vũ đỏ ửng, bước vào tân phòng, nhìn như hạnh phúc mà uống rượu giao bôi với tân hậu. Nhưng không biết trong rượu đã sớm bị Phó Linh hạ dược khiên tình. Nhưng chốc lát sau bọn họ liền ngất trên đất, như đi vào giấc mộng đẹp.
Nhấc Minh Thương Vũ không còn thần thức lên, Phó Linh cười lạnh, đáy mắt âm ngoan, biến mất trong tân phòng. Trong chớp mắt liền xuất hiện ở Thanh Vũ uyển, trong phòng Mộc Thanh Vũ. Nàng thả Minh Thương Vũ và Mộc Thanh Vũ đang mê man lên giường, cho Mộc Thanh Vũ uống thứ gì đó rồi biến mất. Cũng bày ra kết giới ở ngoài phòng, đề phòng không cho kẻ nào bước vào.
Cúi đầu nỉ non bằng giọng căm giận: Mộc Thanh Vũ, nếu không có cách nào có được chàng, có được tình yêu của chàng thì thà rằng ta phá hủy tất cả chứ không muốn thấy chàng sớm chiều ở bên nàng ta. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc tình cảm giữa chàng và nàng ta sâu đậm bao nhiêu!
Giằng co thầm mến mấy ngàn năm, một lần Mộc Thanh Vũ từ chối dứt khoát đã tạo ra mê tâm chấp niệm của Phó Linh, điên niệm đã nhập vào hồn khiến nàng ta làm ra việc sai với nhân duyên, thay đổi vận mệnh của mọi người!!!
Mà vô tội nhất chính là tân hậu Mộc Thanh Liên! Vốn tưởng rằng có thể trường tương tư thủ với nữ tử mà mình yêu thương lại không ngờ đều là bắt đầu nghiệt duyên.
Oán ngàn năm, động phòng hoa chúc
Một giọt dịch khiên tình cộng thêm thi chú của Phó Linh từ một nơi bí mật gần đó, chỉ một lát sau Minh Thương Vũ liền mở mắt ra. Nhớ ra hôm nay là ngày đại hôn của mình nàng nhìn sang bên cạnh theo bản năng, lại không thể dời mắt đi.
Tâm tâm niệm niệm, yêu đơn phương thấm vào linh hồn, người bên cạnh chính là người mình hằng đêm mong nhớ, muốn nắm tay đến trọn đời - Mộc Thanh VŨ. Giật mình như tỉnh giấc mơ, cho rằng không phải thật, vươn tay ra xoa nhẹ lên má người bên cạnh thì thào: "Thanh Vũ, Thanh Vũ, chẳng lẽ là thần linh chưởng quản vận mệnh tình duyê thấy ta tương tư quá nặng với chàng nên mới cho ta mơ một giấc mơ trong đêm tân hôn sao? Thất thần tự nói, không ai có thể đáp lại, chỉ có bầu không khí ấm áp mà ái muội từ từ lưu chuyển, trong vô hình mê hoặc lòng người.
Có thể là do ánh mắt của nàng quá nồng nàn, cũn có thể là Mộc Thanh Vũ cảm giác được nỗi tương tư sâu nặng của nàng nên lông mi hắn run lên, mở mắt ra, liếc mắt một cái liền rơi vào trong tình cảm nồng nhiệt của nàng, trong ánh mắt lóe ra quấn quýt si mê và tình yêu nồng nàn. Là kinh ngạc? Là kinh hỉ? Không thể phân biệt được. Nhiều loại tình cảm phức tạp hiện lên trong mắt hắn.
Còn chưa chờ hắn mở miệng thì Minh Thương Vũ đã cúi người ghé vào trước mặt hắn, "Thanh Vũ, chàng biết không, từ khi ta sinh ra ta đã hiểu việc đời, biết nhân tình. Nhưng là vì để có thể ở trong lòng chàng vĩnh viễn, được chàng dịu dàng che chở nên ta luôn không để lộ bản tính, luôn giả vờ thông minh, bộ dáng khả ái, chỉ là vì để có thể sớm chiều bên chàng." Nói xong những lời này, Minh Thương Vũ cọ cọ trong ngực hắn, trái tim nhảy loạn, không tin vào mọi chuyện mà tưởng rằng mình đang mơ nên mới nói hết nỗi khổ tương tư cho hắn.
Nghe những lời nàng nói, Mộc Thanh Vũ bỗng ngồi bật dậy, nắm lấy hai vai của nàng, hỏi một câu với giọng run rẩy: "Vũ Nhi, ý của nàng là, nàng..." Mấy năm nay lòng hắn đã trải qua quá nhiều thương tổn nên hắn thấp thỏm không dám nói tiếp. Nhưng vẻ mặt bất an lại có chút kích động mà nhìn vào mắt nàng.
Minh Thương Vũ dịu dàng nhìn hắn, vươn hai tay, đè lên hai bàn tay đang nắm lấy vai mình, sau đó nắm thật chặt, cúi đầu chôn vào lòng hắn, "Thanh Vũ, đến lúc này mà chàng còn không rõ ư?" Thanh Vũ, Thanh Vũ, từ rất lâu trước đây Minh Thương Vũ đã muốn gọi hắn như thế nhưng sự thật tàn khốc khiến nàng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi tên hắn đầy thâm tình trong giấc mơ.
Mộc Thanh Vũ nuốt nước miếng một cái, sự kích động trên mặt càng sâu thêm, không dám tin vào những gì mình nghĩ, lại hỏi một câu: "Vũ Nhi, ta không rõ."
Nghe xong câu hỏi này, Minh Thương Vũ ngẩng lên từ trong lòng hắn, kiều nhan mang theo chút đỏ ửng ngượng ngùng, ánh mắt thẹn thùng: "Thanh Vũ vẫn ngốc như thế, nhưng ta thích chàng như vậy." Không nói tới chủ đề chính.
"Vũ Nhi, nàng thích ta?" Mộc Thanh Vũ bỗng cảm giác mình đang mơ, có chút không dám tin.
"Thanh Vũ ngốc, chẳng lẽ chàng còn không rõ sao? Ta muốn ở mãi bên chàng, không phải với thân phận người thân mà là như phu thê, như người yêu mà ở bên nhau trọn đời." Minh Thương Vũ cười hạnh phúc, thầm cảm ơn ông trời đã cho nàng một giấc mơ đẹp như vậy.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Ôm chặt nàng vào lòng, Mộc Thanh VŨ lẩm bẩn tên nàng như phát điên. Mà khi hắn nhớ ra hôm nay là đại hôn của nàng và Mộc Thanh Liên thì hạnh phúc vừa được khơi lên liền bị một chậu nước lạnh tạt vào, lạnh thấu tâm can.
Cảm giác được người hắn cứng đờ, Minh Thương Vũ ở trong lòng hắn hỏi: "Thanh Vũ, chàng sao vậy?" Chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi, hẳn là phải hạnh phúc sung sướng, sao hắn lại đột nhiên không vui?
Dịch khiên tình, dịch khiên tình, cho dù là thần tiên cũng mất hồn, tựa như đang nằm mơ. Minh Thương Vũ trúng chiêu của Phó Linh nhưng Mộc Thanh Vũ thì không. Nhưng những điều này Minh Thương Vũ không biết, nàng chỉ cho đó là một giấc mơ.
Nhưng trong mắt Mộc Thanh Vũ, rốt cuộc Minh Thương Vũ đã hiểu lòng hắn, hiểu tình cảm của hắn, hiểu tình yêu của hắn, hiểu hắn thật lòng. Nguyên nhân đã rõ nên hắn bối rối bất đắc dĩ, đau đơn lo lắng. Dù sao thì tân hậu của nàng chính là đệ đệ Mộc Thanh Liên của mình. Qua một năm sống chung với nhau thì Thanh Liên đã sớm đâm sâu rễ tình với nàng, không thể tự kiềm chế được, tình yêu đã nhập vào hồn. Sau đại điển, được nàng tuyển chọn. Vả lại, hắn yêu nàng không ít hơn mình, hôm nay lại là ngày đại hôn của hắn, sao mình có thể khiến lòng hắn tổn thương?
Nghĩ tới đây, tâm tình Mộc Thanh Vũ phức tạp, nói một câu: "Vũ Nhi, hôm nay là ngày đại hôn của nàng và Thanh Liên."
Nghe hắn nói như thế, Minh Thương Vũ ngẩng đầu, vươn tay che miệng hắn lại, "Thanh Vũ, cưới hắn là vì hắn dịu dàng giống chàng, sẽ không khiến người ta ghét, chạm tới dây đàn sâu trong lòng ta nên đừng nói nữa có được không?" Khi lần đầu tiên gặp Mộc Thanh Liên thì Minh Thương Vũ đã giật mình. Ở chung với hắn, biết hắn đơn thuần, biết hắn dịu dàng, biết thất khiếu lung linh tâm của hắn. Cho nên, chọn hắn làm hậu, lập gia đình với hắn. Tất cả tất cả Minh Thương Vũ cũng không thể nói rõ nguyên nhân. Nhưng chỉ có thể khẳng định một điều đó là vào lúc nàng khổ sở nhất hắn đã cho nàng ấm áp, cho nàng chỗ dựa. Hắn trong lòng nàng là một sự tồn tại đặc biệt.
"Vũ Nhi, chẳng lẽ nàng chưa bao giờ động tâm với hắn ư?" Đã hiểu tình yêu, biết tình yêu cho nên Mộc Thanh Vũ không thể chấp nhận được việc người mình yêu thích kẻ khác, cho dù người đó là đệ đệ ruột của mình.
"Suỵt..." Minh Thương Vũ dùng ngón tay ngọc thon thon che lại bờ môi hắn, "Thanh Vũ, tất cả mọi chuyện đã không còn quan trọng. Quan trọng là ta yêu chàng, cho nên, đừng nói gì nữa cả."
"Vũ Nhi...Vũ Nhi..." Nghe lời tuyên cáo của nàng, chìm đắm trong sự dịu dàng đã lâu không gặp của nàng, Mộc Thanh Vũ vứt hết tất cả đau đơn và tổn thương ra sau đầu. Trong mắt và trong đầu ngoài hình bóng và lời nói của nàng thì rốt cuộc không thể chứa được bất cứ thứ gì nữa. Cúi đầu, hắn ngậm chặt đôi môi hồng hào mềm mại của nàng, động tác ngây ngô mút liếm đôi môi anh đào của nàng.
Cảm nhận được tình yêu nóng bỏng và thâm tình không hối hận của hắn trong nụ hôn, Minh Thương Vũ vòng tay lên cổ hắn, từ từ dẫn dắt hắn ngả ra sau, ngã xuống giường. Hơi nheo đôi mắt phượng, mặc kệ bản thân mình trầm luân trong nụ hôn của hắn.
Tình thâm thấu tận xương, thấm vào hồn, trầm luân trong dục vọng cấm ái
Chỉ một lát, trên mặt hai người liền xuất hiện vệt đỏ của tình dục, hô hấp trở nên gấp gáp, buông lỏng đôi môi và lưỡi của người kia ra.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Mới nếm thử tình yêu lần đầu, đối phương lại là người mình yêu mến, lực kiềm chế của Mộc Thanh Vũ không tốt lắm, giọng đã khàn khàn, đáy mắt cũng nổi lên nhiều ngọn lửa nóng rực, như muốn đốt cháy người dưới thân, nuốt vào bụng.
Trong giấc mơ can đảm, ảo tưởng thái quá, Minh Thương Vũ ngẩng đầu hôn lên môi hắn, thẹn thùng trong mắt càng sâu, mặt như phù dung. "Thanh Vũ, để cho hỉ phục đỏ tươi trên người ta làm hoa chúcchứng kiến đêm nay được không?" Dứt lời, khẽ cụp mắt, kiều nhan đẹp như hoa, mắt nhìn đi chỗ khác. Vươn một tay, run run cởi quần áo trên người mình, làn da như mỡ đông như ẩn như hiện, thật là câu nhân.
Cảnh đẹp khiến Mộc Thanh Vũ quên đi tất cả, cổ họng khô khốc, ánh mắt càng tối hơn. Bàn tay to nhẹ giơ lên, từ từ xoa lên người nàng, cởi quần áo trên người nàng ra từng chút rồi sau đó cởi ình. Quần áo rơi rải rác trên đất, trên người hai người không còn mảnh vải nào.
Cúi người, cúi đầu, Mộc Thanh Vũ lại hôn lên đôi môi anh đào của nàng lần nữa, trằn trọc trăn trở mút lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, động tác đã thuần thục hơn lúc đầu, hai bàn tay to cũng không nhàn rỗi.
Theo sự kích thích vuốt ve của hắn, khoái cảm quét qua toàn thân Minh Thương Vũ, khiến người nàng run lên, trong cổ không tự chủ được mà tràn ra tiếng ngâm khẽ yêu kiều.
Nghe tiếng yêu kiều như oanh hót của nàng, lửa dục niệm trong mắt Mộc Thanh Vũ càng sâu thêm, trong đầu hiện lên hình ảnh trong Xuân Cung Đồ. Hắn buông môi nàng ra, làn môi ấm áp và cái lưỡi mềm mềm trượt dọc một đường.
Chưa bao giờ trải qua chuyện này, Minh Thương Vũ sao có thể chống đỡ nổi loại xâm nhập và tiến công này? Chỉ một lát hô hấp của nàng càng nhanh hơn, vừa thở dốc vừa ngâm nga.
*Các thí chủ tự tưởng tượng*
"Vũ Nhi, ta muốn nàng." Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, nhưng lại như bị *** buộc chặt.
*Các thí chủ tự tưởng tượng*
Nghe hắn thở gấp và gọi tên mình đầy yêu thương, khóe mắt Minh Thương Vũ có một giọt lệ như giọt châu trong cơn hoan ái, thêm vài phần quyến rũ phong tình.
Vầng trăng treo trên bầu trời, sao sáng vây quanh.
Hương diễm tận cùng, phân không rõ là thực hay mộng, Mộc Thanh Liên mở to mắt nhưng lại phát hiện bên cạnh mình không hề có bóng dáng của Minh Thương Vũ. Ngạc nhiên sửng sốt, sóng mắt lưu chuyển, sau đó tràn ra một tia dịu dàng quấn quýt lất người, theo bản năng cho rằng Minh Thương Vũ đang xấu hổ, mất tự nhiên, không dám cùng giường chung gối với mình nên mới ra ngoài. Từ từ đứng dậy, bước ra sảnh ngoài tìm nàng nhưng kết quả là tìm bên trong bên ngoài mấy lần cũng không thấy bóng dáng của nàng.
Không thấy nàng, trong uyển cũng không có hơi thở của nàng, Mộc Thanh Liên kinh ngạc. Hắn xuất yêu lực, vận khởi thần thông, toàn tâm cảm nhận sự dao động của linh hồn nàng.
Một lát sau, từ từ thu hồi yêu lực, Mộc Thanh Liên ngẩn người tại chỗ, sắc mặt lúc sáng lúc tối. Bởi vì chỗ cảm nhận được một chút dao động của linh hồn nàng chính là Thanh Vũ uyển.
Nâng chân, hắn bước ra hai bước rồi lại dừng lại, vẻ mặt rối rắm mâu thuẫn. Giương mắt, nhìn tình cảnh bên trong một vòng, chỉ thấy nến đỏ chập chờn, màu đỏ vui mừng đầy phòng. Vốn là đêm động phòng hoa chúc, khi ấm áp triền miên thì lại không có tân nương mà chỉ có một mình hắn mặc hỉ phục đỏ tươi, bóng dáng cô đơn bàng hoàng.
Mâu quang chớp lóe, trí nhớ bỗng quay về một khắc khi ly rượu giao bôi đổ.
Suy đoán trong lòng nổi lên, Mộc Thanh Liên xoay người bước vào trong, đi tới trước bàn, bưng ly rượu lên. Hắn ngửi mùi thơm ngọt còn sót lại trong ly, trong cổ bật ra tiếng cười khổ, "Vũ Nhi, Vũ Nhi, chẳng lẽ ta khiến nàng ghét đến thế sao? Ghét đến mức khiến nàng dùng thủ đoạn này để trốn tránh ta? Mê hoặc ta?" Cười điên xuồng, thần sắc bi thương, vô lực ngồi trên ghế, "Dịch khiên tình, đi vào giấc mộng tình yêu, phân không rõ đâu là hiện thực. Vũ Nhi, Vũ Nhi, chẳng lẽ trong lòng nàng chỉ có Thanh Vũ, cho tới bây giờ chưa từng có hình bóng của ta ư?" Một câu cuối, Mộc Thanh Liên cúi đầu hạ mi, không nói thêm gì nữa. Nhưng sâu trong đáy lòng lại hồi tưởng lại từng cảnh từ khi quen Minh Thương Vũ tới hiểu nàng.
Nhớ lại ban đầu, lúc nghe Mộc Thanh Vũ từng dịu dàng với nàng thì bắt đầu quan tâm nàng. Sau khi nhập ma, hóa thành hình người, buổi tối kia hắn thấy vẻ mặt thất vọng của Mộc Thanh Vũ, cảm giác được sự đau đớn trong lòng hắn cho nên lặng lẽ đi Phượng Vũ uyển. Hắn muốn đi xem, nhìn xem rốt cuộc người khiến Mộc Thanh Vũ đau lòng có bộ dáng thế nào, có năng lực gi mà lại khiến hắn yêu sâu sắc như thế.
Lúc hắn che giấu bóng dáng, lẻn vào bên trong, thấy Minh Thương Vũ lặng im không tiếng động rơi lệ, ánh mắt bi thương, vẻ mặt bi ai thì lòng như thắt chặt lại. Không khỏi muốn ôm chặt nàng vào lòng che chở, cảm giác mạnh mẽ tới mức khiến hắn thấy ngạc nhiên. Đã quên mục đích tới, chỉ ngây ngốc đứng trong bóng tối bồi nàng một đêm.
Một đêm như ma xui quỷ khiến này khiến trong cuộc sống sau này của hắn lặng lẽ làm bạn với Minh Thương Vũ, bất tri bất giác đã từ từ khắc ghi hình bóng và hỉ nộ ái ố của nàng vào lòng, Đến cuối cùng, thấy nàng hoặc hạnh phúc, hoặc đau lòng, hoặc dịu dàng nhớ tới Mộc Thanh Vũ; len lén nhìn Mộc Thanh Vũ thì hắn đã không còn bình tĩnh nữa, thậm chí còn có ý nghĩ điên cuồng kỳ lạ. Nếu, nếu nàng có bộ dáng này thì có bao nhiêu tốt? Một ý nghĩ bỗng nổi lên khiến lòng hắn kinh hãi, khiến hắn trốn đi hơn nửa tháng. Rồi lúc trở về thì hắn đã hiểu rõ lòng mình. Hiểu rõ nên muốn tới gần, muốn có được. Ngẫu nhiên quen biết trong hoa viên, cho nàng thấy mặt tốt đẹp nhất. Sau đại điển tuyển hậu, dùng tiếng đàn đưa tình để kể ra sự chung tình với nàng, mới có đêm động phòng hoa chúc tối nay...
Nhớ lại không ngừng, cho tới khi màn đêm buông xuống. Phượng Vũ uyển tĩnh mịch, Minh Thương Vũ còn chưa về. Nhưng Mộc Thanh Liên đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn bối rối nhưng có chút kiên quyết.
Đứng dậy, cất bước, hắn đạp ánh trăng bước ra Phượng Vũ uyển đi về chỗ Mộc Thanh Vũ ở.
Đứng ở một nơi bí mật gần đó, thần thức cảm thấy hơi thở khác thường đang đi tới Thanh Vũ uyển, giấu kín bóng dáng.
Từ từ đi vào Thanh Vũ uyển, lúc nhìn thấy kết giới thì sắc mặt của Mộc Thanh Liên thay đổi, ngừng bước chân.
Thấy là Mộc Thanh Liên, Phó Linh sợ run một chút, không khỏi tự suy đoán: Trúng dịch khiên tình thì sáng mai hắn mới có thể tỉnh lại, sao bây giờ đã khôi phục thần trí rồi? Nghĩ không rõ, nàng không nghĩ nữa. Nhưng trong nhát mắt suy đoán này nàng lại có một kế hoạch mới. Khóe môi hiện lên nụ cười, đáy mắt âm hàn, vẻ mặt dữ tợn.
Ánh trăng tỏa xuống, chỉ thấy đáy mắt Mộc Thanh Liên đen như mực, như màn đêm, như biển sâu, bình tĩnh nhìn căn phòng của Mộc Thanh Vũ, không biết đang nghĩ gì. Không biết qua bao lâu, hắn di chuyển, nâng tay bấm ngón tay, đầu ngón tay bắn ánh sáng màu bạc lên trên kết giới rồi sau đó hắn bước từng bước đi tới trước cửa.
Cửa phòng khép hờ, ánh sáng dạ minh châu rọi ra ngoài, hắn khẽ đẩy cửa, bước vào.
Lúc này Mộc Thanh Vũ và Minh Thương Vũ đang điên cuồng quấn quýt lấy nhau trên giường nhưng bọn họ không phát hiện ra trong phòng có thêm một bóng dáng.
Nhìn tình cảnh trước mắt, kinh hãi, không dám tin, đau lòng, bất đắc dĩ, bi ai, đến cuối cùng, tất cả cảm xúc phức tạp của Mộc Thanh Liên xoắn lại thành một nùi, chuyển thành tro tàn. Xoay người, cất bước, bước chân lảo đảo tựa như lúc đó tất cả yêu pháp đều vô dụng, mang theo trái tim vỡ nát, lòng nát tan rướm máu, Mộc Thanh Liên về tới Phượng Vũ uyển, cuộn người trên giường trải chăn uyên ương nghịch nước, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là đau đớn, trở nên vặn vẹo thê diễm. Trí nhớ quay lại một nàn vừa rồi, tựa như lưỡi dao nhọn lăng trì trái tim vốn vỡ vụn của hắn. Nhưng hắn đã đau đến chết lặng, không có phản ứng quá khích.
Phó Linh ẩn trong chỗ tối, giấu kín hơi thở của mình, vẻ mặt cười lạnh, nhìn Mộc Thanh Liên thống khổ không chịu nổi. Nâng tay, không tiếng động niệm chú, hạ xuống mê chú với hắn. Thấy hắn từ từ ngủ say, mất phản ứng, Phó Linh mới rời đi. Nhưng cũng là về Thanh Vũ uyển.
Nếu là bình thường thì Mộc Thanh Liên sẽ không bị ám toán thế này. Nhưng hôm nay tinh thần hắn không ổn định, tâm lực mệt mỏi, căn bản không cách nào phân biệt được tấy cả cho nên mới để Phó Linh lợi dụng sơ hở.
Thanh Vũ uyển!
Tình thâm giao triền, tình yêu không tuân theo luân lý nhưng Mộc Thanh Vũ không để ý tựa như đã phát điên. Hắn không thương tiếc đây là lần đầu tiên của Minh Thương Vũ mà quấn lấy nàng vài lần, mãi cho tới khi nàng sức cùng lực kiệt, vào lúc cao trào mà té xỉu trong lòng hắn, hắn đã thu đủ tinh khí và máu tươi mới dừng tay. Rồi sau đó ôm nàng đi tắm sạch, cuối cùng, vẻ mặt hạnh phúc đầy ý cười, ôm nàng đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, ngoài bóng dáng của nàng hắn còn thấy thêm một vật nhỏ nhưng đó là kết tinh tình yêu của hắn và nàng!!
Đợi bọn hắn ngủ, Phó Linh lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên trong. Chỉ thấy nàng bấm tay với Mộc Thanh Vũ, kết ấn xong thì đưa thân thân Minh Thương Vũ im hơi lặng tiếng biến mất ngay tại chỗ như khi đến. Ngay sau đó xuất hiện trong tân phòng, đặt Minh Thương Vũ và Mộc Thanh Liên cùng một chỗ, lại làm vài việc nhỏ tỉ mỉ khác mới rời đi.
Linh hồn không chịu khống chế nên đi theo Phó Linh, vẻ mặt Thương Phượng Vũ không dám tin mà nhìn những việc nàng ta làm. Thì ra lúc đó không phải mình nằm mơ, cũng không coi Mộc Thanh Liên là thế thân của Mộc Thanh Vũ mà là đã xảy ra quan hệ thân mật với Thanh Vũ trong đêm tân hôn thật, hoan ái vô độ, không biết là bao nhiêu lần...
Lúc này, nhìn cảnh tượng hư hư thật thật như đã động phòng rồi trong phòng, lại nhớ tới lúc đầu, Thương Phượng Vũ bỗng hiểu được là có chuyện gì. Nhưng lúc ấy đã muộn, đã sai lầm, nàng căn bản không có khả năng thay đổi gì cả. Bởi vì người khác không nhìn thấy nàng, cũng không cảm nhận được nàng. Đối với nàng mà nói thì nàng chỉ là không khí, tồn tại trong một địa điểm đặc biệt, chỉ có thể nhìn bi kịch kế tiếp tái diễn nhưng không thể làm gì được. Cũng vào giờ phút này nàng mới hoàn toàn hiểu câu nói bên vực Đoạn HỒn của Mộc Thanh Liên. "Tâm Vũ sáng tỏ, phá kiếp trọng sinh."
Sáng sớm hôm sau, lúc Minh Thương Vũ tỉnh lại từ trong giấc mộng, mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ tuyệt sắc của Mộc Thanh Liên, nàng ngớ ra một chút. Hơi nước mông lung trong mắt lui đi, nổi lên từng gợn sóng. Nhớ tới đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của mình và hắn, nàng nhếch nhẹ khóe môi cười bất đắc dĩ. Cười xong, nàng giãy dụa định xuốn giường nhưng phát hiện ra mình không có chút khí lực nào, nhất là phần eo, càng rã rời vô lực, chua xót đau đớn vô cùng.
"Soạt", nàng xốc lên chăn lụa trên người, nhìn dấu hôn đỏ chói trước ngực nói lên hoan ái có bao nhiêu điên cuồng, còn có Mộc Thanh Liên không mảnh vải che thân, nàng choáng váng, thoáng như sét đánh khiến đầu nàng ong ong, phân không rõ là mộng hay thực. Đúng là quên không thu hồi ánh mắt từ trên người Mộc Thanh Liên, mắt phượng trợn lên, không nhúc nhích mà nhìn thân thể xích lõa của hắn, còn có một chỗ đang ngẩng cao đầu.
Thật ra từ lúc Minh Thương Vũ tỉnh lại thì Mộc Thanh Liên đã biết nhưng hắn không mở mắt hoàn toàn. Tình cảnh đêm qua hiện lên rõ mồn một trước mắt, lòng thực rối rắm, không biết nên đối mặt thế nào.
Trong khoảnh khắc nghe thấy câu này của Mộc Thanh Liên, thân thể Minh Thương Vũ cứng lại một chút. Nhưng sự cứng ngắc của nàng lại đổi lấy hắn càng công kích mãnh liệt hơn, giày vò khiến kiều nhan như mộc nở thành từng đóa hoa, nở rộ phong tình quyến rũ.
Thanh Vũ uyển, mặt Mộc Thanh Vũ thỏa mãn, mở mắt ra, đáy mắt ngoài mông lung toàn là hạnh phúc và tình triền miên. Khi hắn phát hiện trên giường chỉ có mình mình thì vẫn chưa sợ mà là cười dịu dàng, hít sâu một hơi nơi Minh Thương Vũ nằm đêm qua, tình cảm triền miên nơi đáy mắt quá sâu, nhấn chìm người. "Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta..." Giọng càng dịu dàng hơn, ngọt ngào như mật.
Lại không biết tất cả đêm qua chỉ là giấc mơ hạnh phúc mỹ mãn.
Phượng Vũ uyển, trong một trận đánh mạnh, Mộc Thanh Liên phóng ra toàn bộ dục vọng vào thân thể Minh Thương Vũ. Sau đó, hắn xoay người xuống, ôm chặt lấy eo nàng, chống chằm lên cái gáy thơm ngát của nàng, thì thầm từng tiếng: "Vũ Nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng..." Không còn gì quan trọng nữa, không quan tâm gì nữa, chỉ cầu mình có chút địa vị nho nhỏ trong đáy lòng nàng. Cho dù đau khổ thì hắn cũng cam lòng!!
Đắm chìm trong cao trào ấm áp nhưng lòng Minh Thương Vũ không giấu kín được. Nàng hiểu vô cùng rõ rằng bây giờ đã phát sinh tất cả, khe khẽ xoay người, nàng ôm lấy Mộc Thanh Liên, lạnh nhạt nhưng kiên quyết đáp lại một câu: "Thanh Liên, từ này về sau, ta nguyện nắm tay cả đời, cùng chung sống tới già, nối tình duyên nơi phàm trần."
Lại không biết người đêm qua hoan ái với nàng không phải Mộc Thanh Liên mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm. Nhưng nàng chỉ thấy được sáng nay, cảm nhận được sáng nay, cảm nhận được tình yêu dịu dnafg của hắn qua thời gian dài. Trách nhiệm, lòng tin, phu thê, không rời không bỏ, nguyện đồng lòng, bạc đầu chẳng xa nhau, tình yêu này là duy nhất, không chần chừ, là tất cả tiếng lòng của nàng.
Cánh tay vây quanh eo nhỏ nhắn của nàng bất tri bất giác ôm chặt hơn, Mộc Thanh Liên run rẩy nói: "Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta." Tuy biết không phải là thật nhưng hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Bởi vì Mộc Thanh Liên không biết tâm tư của Minh Thương Vũ nên lúc nghe nàng thề, hắn cho rằng nàng chỉ thương hại mình nên quyết định một chuyện. Buông bỏ tu hành, lui cốt yêu, dùng thân trong sạch để dựng dục cốt nhục vì nàng. Trăm năm sau, cho dù người chết, hồn vào luân hồi, tối thiểu, hắn đã để lại sự nhớ nhung cho nàng.
Hiểu rõ tình yêu và tấm lòng của nàng dành cho Mộc Thanh Vũ, Mộc Thanh Liên mới quyết định làm như vậy. Tất cả tất cả đều vì tình, đều vì để có thể tới gần nàng hơn một chút. Là ngốc? Là si? Là không biết gì? Hay là chấp niệm đang tác quái??? Hay là lòng không oán không hối hận, tình yêu này vĩnh viễn trường tồn, triền miên không dứt??
Tất cả là vì tình, tất cả là vì tình, tất cả là vì tình!!
Một chữ tình khiến người ta vui vẻ, khiến người ta buồn lo.
Trong một chữ yêu, không thể đi sâu vào nghiên cứu vì nó chưa từng có khái niệm thời gian, càng không có mức độ nặng nhẹ hay phân ra là giao ra bao nhiêu. Nếu có thể cân nhắc thì tình yêu đã không còn là tình yêu nữa....
Mộc Thanh Liên và Minh Thương Vũ động phòng, Minh Thương Vũ và Mộc Thanh Vũ động phòng, tình yêu cấm kỵ, tình yêu không theo luân lý, tình cảnh không rõ, và tâm, đã nhất định là trắc trở trùng trùng phía trước, ngăn cản gió mưa.