1 Cổ nhân có câu, đại loạn lúc sau tất có đại trị, đại trị lúc sau tất có đại loạn.
Thịnh Kiếm Thanh phi thường bất hạnh.
Hắn bỏ lỡ Thịnh Tông vương triều thành lập khi đại loạn, hơn nữa lại không lựa thời mà sinh , vừa vặn sinh ở Thịnh Tông vương triều tối cường thịnh, tối thái bình thời đại, cũng chính là đại trị niên kỉ đại.
2 Đại sự!
Võ lâm xảy ra đại sự rồi! Gần đây ba tháng, trong chốn võ lâm các đại môn phái ( vô luận là hắc đạo hay là là bạch đạo) chiêu bài, đều bị một vô ảnh đi vô tung cao thủ cướp mất.
3 Bởi vậy đêm nay sau khi hạ quyết định, hắn cũng không vội vã ra đi. Thời gian đi chính là sáng sớm mai, tối nay, hắn quét tước đắc sạch sẽ lá tùng trên cây, hảo hảo đánh một giấc.
4 Thon dài đầu ngón tay nhẹ điểm vài cái trong không trung, nội lực từ khoảng không truyền đến như có ma thuật, đơn bạc quần áo trên người Hồng Tảo xuy xuy vài tiếng, nhất thời hóa thành mảnh nhỏ.
5 Hắn chẳng những quỳ xuống, còn hướng phía trước tiến đi hai bước, ôm chân Thịnh Kiếm Thanh,Thịnh Kiếm Thanh còn chưa kịp có phản ứng gì,kẻ kia liền lấy lấy sét đánh không kịp bưng tai tốc độ, rất nhanh ngâm nga nhất thiên bái sư tuyên ngôn:
“Sư phụ, võ công của ngươi là mơ ước của ta a, trí năng của ngươi là ánh sáng võ lâm, ngươi nhất định là đại hiệp võ lâm mọi người ngưỡng mộ, giống ngươi như vậy tuyệt thế cao thủ, nhất định cần một đồ đệ thật sự học tập, khắc khổ cố gắng , cầu ngươi thu nhận Hồng Tảo đi.
6 “Anh hùng…” Cái miệng nhỏ nhắn được thả tự do, Hồng Tảo thở hổn hển
“Câm miệng!”
“Ta muốn bái… Bái sư. ”
Chịu không nổi lải nhải lẩm bẩm không dứt , Thịnh Kiếm Thanh một bên dùng đầu gối tách đôi chân mảnh khảnh kia ra, một bên thuận miệng hứa bậy bạ, ” chỉ cần ngươi nghe lời, bái sư không thành vấn đề.
7 Lời còn chưa dứt, hai chân đã muốn bị một đôi bàn tay to theo hai bên mở ra.
Cả người nhất thời bị nhấc bổng lên, bị Thịnh Kiếm Thanh ôm như ôm tiểu hài tử.
8 Một lát sau, ý thức trở về mang theo cảm giác xé rách đau đớn dưới hạ thân truyền lên đại não, chưa bao giờ biết luyện công thì chỗ đó sẽ đau như vậy, Hồng Tảo nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng rên rỉ, ” đau…”
“Đau không?” Thịnh Kiếm Thanh dựa thân cây, đem cả người Hồng Tảo ôm vào trong ngực.
9 Kế hoạch vốn là ở võ lâm đại hội sắp tới, lén lút trộm chiêu bài Thiếu Lâm tự , làm cho mấy Lão hòa thượng mất mặt chơi.
Hiện tại? Đương nhiên phải sửa đổi.
10 “A?”
“A cái gì?”
“Vi… Vì cái gì?”
Thịnh Kiếm Thanh dùng ánh mắt nguy hiểm đánh giá Hồng Tảo khiếp sợ đang nằm dưới thân. Chốc lát trên môi liền nở ra nụ cưởi tà mị, ” bởi vì ta thích.
11 Thân thể nặng nề ngồi lên dị vật to nóng ở thân dưới tạo nên cảm giác vừa chua xót vừa bức bách. thống khổ cùng khoái cảm xen lẫn hưng phấn cơ hồ làm cho Hồng Tảo chịu không nổi khóc lên, ai ai kêu cầu xin tha thứ, ” sư phụ… Sư phụ… Không cần…”
“Thế này cũng không được?” Được hầu hạ thoải mái, Thịnh Kiếm Thanh khẽ lắc lắc đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đoan chính ẩn tàng vẻ trêu chọc bỡn cợt, làm bộ ra vẻ nhân từ nói: ” Tốt lắm, vậy thì sư phụ không ôm thắt lưng ngươi nữa, ngươi bây giờ muốn động liền động, không muốn động cũng đừng miễn cưỡng.
12 Thịnh Kiếm Thanh từ trước đến nay luôn được người khác hầu hạ , hôm nay tự mình động thủ, đem đồ đệ đáng yêu nghe lời cố gắng” luyện công” tắm rửa , thay đổi một bộ bộ đồ mới.
13 Trải qua một buổi chiều tự thể nghiệm, kịch liệt, cuồng nhiệt, “xâm nhập” mãnh liệt luyện công hai canh giờ, Hồng Tảo mang theo chiêu thức mới vừa học cùng với một cái thắt lưng cơ hồ đứng thằng không nổi, dựa theo bản đồ chỉ thị Thịnh Kiếm Thanh cấp ra, đã tới trước cửa Lục Lăng Môn.
14 Thầy trò hai người thuê một phòng hảo hạng, đi vào vừa ngồi xuống không lâu, Thịnh Kiếm Thanh liền thấy bên ngoài có bóng người chớp động, bắt tay làm kí hiệu với hắn.
15 “Ân… Ta có một phương pháp sẽ không thương tổn hắn, lại có thể giáo huấn hắn …”
Thịnh Kiếm Thanh lần này thời gian rời đi đặc biệt dài. Hắn nghe xong bọn thị vệ tấu, nghĩ trời vẫn còn sớm, ngày mai võ lâm đại hội bắt đầu, nếu Thiếu Lâm tự chiêu bài vẫn còn, sự tình sẽ không đủ thú vị.
16 Cơ thể trần trụi bắt đầu di chuyển tới, lưng chậm rãi dự vào ngực Thịnh Kiếm Thanh. Thân hình mềm mại chạm vào từng tấc da thịt, dễ dàng kích khởi ham muốn mãnh liệt muốn giữ lấy cùng chà đạp.
17 Thịnh Kiếm Thanh ôm thân mình xụi lơ của Hồng Tảo đem đặt lên giường, chờ tới lúc Hồng Tảo thư thư phục phục tỉnh lại, trời cũng đã về chiều.
Từ cửa sổ nhìn ra, xa xa trên những tầng núi cao cao bao phủ một tầng rừng cây xanh xanh xám xám, bây giờ đều nghiêm túc khoác lên mình một màu vàng ảm đạm.
18 Trước khi hắn gặp Thịnh Kiếm Thanh mỗi ngày đều cơm canh đạm bạc, làm đệ tử thấp nhất của mấy môn phái đó bất quá cũng miễn cưỡng ăn no mà thôi, hoàn toàn không được ăn uống đầy đủ hoặc tẩm bổ, thành ra thân thể không được tốt lắm.
19 Thịnh Kiếm Thanh công lực dù có thâm hậu cũng vô pháp chịu được loại khổ hình này, đành phải đứng lên tùy tiện khoác môt chiếc áo, ngồi ở trước bàn tiếp tục sửa sang lại kế hoạch huấn luyện Hồng Tảo.
20 “Ta muốn nói ra suy nghĩ của mình!”
Thanh âm tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng dũng khí, ở trong không khí nặng nề nhất thời lôi kéo sự chú ý, bất giác trong phút chốc, tầm mắt mọi người đều tập trung vào thân ảnh nho nhỏ ở trong góc.