1 1, Tóm tắt:
Có chút kịch thấu, bất quá đừng để ý, tác phẩm này vốn là một đường ngọt đến cùng không có khuất mắt quá lớn.
Hàn Dạng năm tuổi trong đêm đông bị cha mẹ vứt bỏ tại ven đường, may mắn được một ông lão cứu rồi thu dưỡng, không may, để lại di chứng hàn khí xâm nhập dạ dày cùng chân bị đông cứng.
2 Bên trong phòng khách rộng rãi, Hàn Dạng vùi ở ghế sô pha nghiên cứu tư liệu lần này, cậu hiện tại đã năm thứ ba đại học, lúc rảnh rỗi thường nhận một ít hạng mục nhỏ kiếm chút tiền, mặc dù có học bổng, thế nhưng cậu cũng muốn tích góp tiền nhiều thêm một chút, gửi về cho ông nội.
3 Hàn Dạng từ tiểu học đến tốt nghiệp trung học đều chưa từng thấy mặt cha mẹ ruột, buổi tối mười lăm năm trước cậu bị vứt bỏ tại một trấn nhỏ xa xôi, sau đó được một ông lão cô đơn hảo tâm thu dưỡng, ông đem cậu ôm về trong thôn, coi cậu là cháu của chính mình, một tay đem cậu nuôi lớn.
4 Hách Liên Tình tắm xong ra ngoài, nhìn thấy Hàn Dạng vùi đầu ở vị trí lúc nãy viết chương trình, cái kẹp tóc đã lấy xuống, không còn tính trẻ con như lúc nãy mà biến trở về sự cẩn thận như lần đầu gặp mặt.
5 Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất men theo khe hở của bức rèm chui vào, từng chút từng chút lan tràn trên sàn gỗ phòng ngủ.
Hách Liên Tình bởi vì đồng hồ sinh học nên đã sớm tỉnh, nhưng hắn vẫn luôn nằm ở trên giường bảo trì một tư thế duy nhất.
6 Trong thư phòng ba người đều không nói gì, căn phòng lớn như vậy chỉ tiếng pha trà và âm thanh quân cờ hạ xuống.
Một lát sau, lão gia tử bỗng nhiên mở miệng nói, “Hài tử lại đây, đánh với ta một ván.
7 Lúc hai người xuống tới phòng ăn lầu một, trên bàn đã bày xong đồ ăn, ngoại trừ lão gia tử đang ngồi, còn có một một nam nhân trung niên nam nhân cùng một nữ nhân dung mạo tú lệ đoan trang.
8 Hôm sau khi tỉnh lại, Hàn Dạng phát hiện mình bị Hách Liên Tình ôm ngang, sau gáy còn có thể cảm giác được khí tức của đối phương, hô hấp ấm áp phả vào trên cổ có chút ngứa, cũng làm cho thân thể của cậu có chút cứng ngắc, bên tai đỏ lên.
9 Trong quán bar Từ Lạc Chiêu tìm được cái người toàn thân toả ra hơi thở ‘người sống chớ gần’ – Hách Liên Tình, cái tên này nửa giờ trước gọi điện thoại liền nói với y tên quán, y vội vàng ăn cơm xong liền chạy tới.
10 Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên ngồi xe của Hách Liên Tình nhưng Hàn Dạng lần đầu tiên phát hiện hắn thậm chí có sở thích đua xe. Tốc độ xe rất nhanh, cậu nửa nằm tại ghế phó lái, lung tung mà nghĩ tốc độ như thế này không sẽ đem mình quăng xuống dưới sàn đi.
11 Hàn Dạng ở toilet rửa mặt, tối hôm qua dằn vặt lâu như vậy, cảm giác mồ hôi còn đọng trên người, toàn thân đều khó chịu. Lau nước dính trên mặt, Hàn Dạng vẫy vẫy tay, kéo cửa đi ra ngoài.
12 Buổi trưa Hàn Dạng là bị tiếng điện thoại đánh thức, Hách Liên Tình nói cho cậu biết bữa trưa đã đến cửa, nhắc cậu mở cửa lấy.
Hàn Dạng cúp điện thoại đi mở cửa.
13 Sáng thứ hai Hàn Dạng có tiết, hai người hẹn xế chiều đi cục Dân Chính đăng ký.
Sau khi ăn sáng xong, Hách Liên Tình đưa Hàn Dạng đến trường học, tới nơi liền dặn cậu, “Nhớ không được ăn đồ lạnh cùng đồ cay.
14 Đột nhiên bị hôn Hàn Dạng cả người đều ngây dại, trợn mắt lên nhìn Hách Liên Tình gần trong gang tấc.
Đôi môi khô ráo ấm áp của Hách Liên Tình kề sát ở trên môi cậu, không có động tác thâm nhập hơn, chỉ là dính sát, dù chỉ chạm vào như vậy, cũng làm cho cậu tim đập như sấm, đầu óc nóng lên.
15 Trở lại căn hộ, Hàn Dạng ở cửa khom lưng đổi giày, phía sau truyền đến ‘Cạch —— ” một tiếng đóng cửa. Cậu vừa mới cởi một chiếc giày, cả người lại đột nhiên bị Hách Liên Tình từ phía sau ôm lên.
16 (Tạm dịch: Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới dậy/Từ đó vua không ra ngự triều sớm nữa – Trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị)
Ngày hôm sau Hàn Dạng không có tiết, sáng sớm bởi vì đồng hồ sinh học báo thức lúc tỉnh lại cậu phát hiện Hách Liên Tình còn đang ngủ, lúc thường vào giờ này hắn đã nên đi làm.
17 “Chín giờ sáng mai có hội nghị thị trường liên quan đến công ty mới, ba giờ rưỡi chiều cùng Diêu tổng của công ty game online Thịnh Thế gặp mặt. ”
Trong phòng làm việc Tiểu Trần cbáo cáo cho Hách Liên Tình lịch trình ngày mai, Hách Liên Tình nghe xong gật gật đầu, “Đi chuẩn bị đi.
18 Không để cho Hàn Dạng biết chuyện mình tự hầm canh, hôm sau Hách Liên Tình trở về nhà chính, đem lời của Hàn Dạng nói với Chu thẩm một lần, hỏi bà là canh hầm có vấn đề gì.
19 Cuối tuần, Hách Liên Tình theo ước định mang Hàn Dạng đến quán Đông y.
Khi ở trên xe, Hàn Dạng nhịn không được hỏi, “Hách Liên Tình, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?”
“Bởi vì anh là một nam nhân tốt.
20 Sau đó mỗi ngày Hàn Dạng đều đến Y Quán của Trần Thanh Thanh châm cứu, Hách Liên Tình trừ phi là bận đến nỗi không thể phân thân, nếu không thì mỗi ngày đều đi với cậu.