21 Sau khi biết chuyện của Hàn Dạng với Hách Liên Tình, bọn Xá Trường nhìn Hàn Dạng trong mắt có nhiều hơn một tia hâm mộ cùng sùng bái. Lúc trước mỗi khi tan học bọn họ luôn muốn kéo Hàn Dạng lại tán gẫu mấy câu, hiện tại vừa tan lớp liền phất tay đuổi Hàn Dạng đi nhanh một chút, miễn cho Hách Liên Tình chờ lâu.
22 Buổi tối hôm trước bị Hách Liên Tình lăn qua lộn lại quá mệt mỏi, Hàn Dạng ngủ một giấc đến hừng đông.
Lúc tỉnh lại cậu theo quán tính mà sờ sờ bên cạnh, không có Hách Liên Tình.
23 “Cậu đi đến ngăn kéo thứ hai bên trái phía trên tủ sách tìm xem, nơi đó có cái hộp nhỏ, bên trong có đáp án mà trong lòng cậu muốn biết. ”
Hàn Dạng đứng trước tủ sách, lời của Từ Lạc Chiêu ngày hôm nay luôn vang lên trong đầu.
24 Sau khi thi xong Hàn Dạng không trực tiếp về nhà, bởi vì đợt trị liệu bên chỗ Trần Thanh Thanh vẫn chưa kết thúc.
Trước kia Hàn Dạng đều là ngồi tàu hỏa trở về, tiền vé tiện nghi, hơn nữa học sinh còn được giảm nửa giá, tuy rằng thời gian hơi dài nhưng có thể dùng vé giường nằm.
25 Khoảnh khắc nhìn thấy Hách Liên Tình, toàn bộ đầu óc Hàn Dạng đều trống rỗng. Rõ ràng người ở tận cuối chân trời đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, quả thực giống như là nằm mơ.
26 Nghe nói ba người Mạc Tố Á muốn đi qua ăn Tết cùng, Hàn Dạng khẩn trương đến độ tim đều nhảy ra ngoài, cảm giác so với lần đầu đến Hách Liên gia gặp mặt bọn họ còn khẩn trương hơn, khác với lần trước là căng thẳng, lần này là kích động nhiều hơn!
“Có thật không?” Hàn Dạng không dám tin kéo kéo ống tay áo Hách Liên Tình, không ngừng mà hỏi, “Dì Tố bọn họ thật sự muốn tới sao? Anh không gạt em chứ? Lão gia tử thì sao? Cùng đi?”
“Đương nhiên là cùng đi.
27 Lần đầu tiên Hách Liên Tình nhìn thấy Hàn Dạng là năm năm trước. Lúc đó bạn hắn tài trợ cho một cuộc thi thiết kế trang web trò chơi ddành cho thanh thiếu niên, hắn cùng Từ Lạc Chiêu còn có Ngôn Cẩm đều nhận được thư mời.