1 Ôn Thanh Lan mở mắt ra, chẳng qua chỉ bế quan mà thôi, lại có cảm giác toàn bộ thế giới đều thay đổi.
Thế giới hắn ở lại là trong một quyển sách, mà hắn là nhân vật phản diện trong sách.
2 《Chí Thần Truyện》 miêu tả Tiêu Cảnh là một người hào phóng hào sảng, ôn hòa độ lượng, có lực lãnh đạo hơn người, từ nhỏ đến lớn đã chịu vô số cười nhạo vũ nhục, nhưng không có trở nên cực đoan điên cuồng, sau khi dung mạo khôi phục thực lực đột phá, bị kẻ không có mắt mạo phạm cũng không so đo, cuối cùng đạt được chân tâm của muội tử và trung tâm của tiểu đệ, thậm chí khi Ôn Thanh Lan chết đi, đã ẩn ẩn là đệ nhất nhân Tu Chân Giới, tuy không biết được kết cục của Ôn Thanh Lan, nhưng cũng có thể tưởng tượng được sớm muộn gì Tiêu Cảnh cũng đứng trên đỉnh cao.
3 Hệ thống vừa dứt lời, Ôn Thanh Lan còn chưa kịp phản ứng, mặt mấy người Triệu Phong đã biến sắc, Tiêu Cảnh không dám tin nhìn Ôn Thanh Lan, trong mắt còn lập lòe nước mắt kinh hỉ (*).
4 Vì tiếp nhận nhiệm vụ, nên nhiều ngày qua Ôn Thanh Lan vẫn luôn vội vàng chỉ dạy Tiêu Cảnh tu luyện, tuy có thể dạy Tiêu Cảnh một ít tinh diệu dùng yếu chế mạnh, nhưng muốn đánh như thế, vẫn phải có thực lực nhất định.
5 Tĩnh Bình Phong thanh tĩnh tịch mịch, chỉ có hai thầy trò Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh, Ôn Thanh Lan không thích ngoại nhân quấy rầy, bởi thế việc ăn, mặc, ở, đi lại đều do Tiêu Cảnh phụ trách, có thể nói bất cứ nơi nào trên Tĩnh Bình Phong kể cả phòng ngủ của Ôn Thanh Lan cũng đều không hạn chế y.
6 Tiêu Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, tới đúng là bọn người quen cũ Triệu Phong.
Kẻ mở miệng nói chuyện mặc trang phục đệ tử Vô Vi Đạo Tông, nhìn dáng vẻ hẳn là đệ tử ngoại môn, về phần rốt cuộc vị nào, ký ức của Tiêu Cảnh đã mờ nhạt, nhưng chắc là tả hữu tùy tùng của Triệu Phong.
7 Tưởng bè lũ Triệu Phong tới quấy phá, Tiêu Cảnh không kiên nhẫn mở mắt, nhưng mới vừa mở mắt, biểu tình trên mặt y tức thì liền thay đổi, giấu giấu diếm diếm che cánh tay cụt của mình, quay đầu nói: “Sư…….
8 Biến cố chỉ xảy ra trong chớp mắt, chờ đến khi Khuất Minh Dương, Ôn Thanh Lan, mười hai phong chủ và các tông chủ từ khán đài bay xuống, cũng đã trần ai lạc định (*).
9 Ôn Thanh Lan nói có lý có chứng, trong lúc nhất thời hệ thống cũng hoài nghi mình suy nghĩ nhiều, dù sao hơn một tháng nay Ôn Thanh Lan quả là thành thành thật thật dạy dỗ đồ đệ, thậm chí cũng không rời khỏi Tĩnh Bình Phong, chẳng lẽ thật là Phệ Hồn Lão Tổ muốn một lần xoát độ tồn tại?
“Sư tôn, chúng ta muốn đi đâu?” Thấy Ôn Thanh Lan không ngừng kéo mình đi về phía trước, Tiêu Cảnh có chút sờ không thấu.
10 Ánh sáng trong mắt Tiêu Cảnh dần ảm đạm, khôi phục thành thâm trầm tối tăm, y cúi đầu cung kính nói: “Dạ, sư tôn, đồ nhi biết sai. ”
Hai người cũng không dây dưa vấn đề này nữa, mà tự đi nghỉ ngơi.
11 Ôn Thanh Lan dặn dò, Tiêu Cảnh tất nhiên vâng dạ tuân theo, thầy trò hai người cũng không nói nhảm, bay thẳng đến cung điện bí cảnh.
Cung điện bí cảnh cách hai người một khoảng nhất định, Ôn Thanh Lan vốn tưởng rằng sẽ có bẫy rập cơ quan gì đó, ai ngờ một đường an toàn tới đại điện, mà trong đại điện cũng vô cùng yên tĩnh, Ôn Thanh Lan dạo từ trên xuống dưới, cung điện vô cùng im ắng, không có một chút khác thường, nhất trí với kết quả điều tra của trưởng lão tứ tông.
12 Tiêu Cảnh ôm tiểu sư tôn, một chút cũng không nghe được đối phương đang nói gì, đầu tiểu sư tôn đội tử kim quan tinh xảo, một hai sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống, nhẹ nhàng quét qua cổ y, trong lòng Tiêu Cảnh như có sợi lông chim cào thoáng qua, một chút cũng không muốn buông sư tôn ra.
13 Tuy Ôn Thanh Lan bị bí cảnh áp chế tu vi xuống Dung Hợp Kỳ, nhưng bản thân dù sao vẫn là cường giả Phân Thần Kỳ, trong cơn giận dữ phát ra uy áp cũng đủ cho lòng người sợ hãi.
14 Xem ra cốt truyện có tiến triển mới?
Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh nhìn nhau, Ôn Thanh Lan nói: “Trong phủ phiền muộn, muốn đi ra ngoài giải sầu. ”
“Là hạ nhân làm con không vui sao, vậy giết đi.
15 “Phụ thân vẫn là tự tắm một mình đi. ” Khóe miệng Ôn Thanh Lan giật giật xoay người rời đi.
Đột nhiên bị kéo một cái, tiếp theo ‘bùm’ một tiếng, cả người Ôn Thanh Lan rơi vào trong hồ nước ấm, trong nháy mắt ướt đẫm cả người, Vương gia bên cạnh lại phát ra một tiếng cười khẽ.
16 Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Cảnh, lạnh nhạt như đang nhìn con rệp sống tạm bợ trên mặt đất.
Trong nháy mắt, Tiêu cảnh xuyên thấu qua đôi mắt của đối phương, thấy được vô số quang ảnh loang lổ trong quá khứ.
17 Ôn Thanh Lan cầm Cô Phong Kiếm vội vàng chạy về phía Đông Cư, lúc này thân hình hắn đã khôi phục bình thường, không còn là tiểu nấm lùn đáng yêu nữa, mà đã biến lại thành kẻ thanh lãnh đạm mạc phong hoa vô song Tĩnh Bình Phong phong chủ.
18 Ôn Thanh Lan nhìn theo hướng Thẩm Phong Thanh chỉ, khoảng chừng có hơn mười người, nam nữ già trẻ đều có, có vẻ là một môn phái nhỏ.
Tốc độ phá hủy của Chân Diệp bí cảnh nhanh hơn, vốn là bãi cỏ xanh tươi dồi dào linh khí lại như tằm ăn rỗi, hóa thành bóng tối tĩnh mịch vô tận.
19 Thẩm Phong Thanh tiến lên một bước, nói thẳng: “Đạo hữu, ngươi chớ có nói đùa, môn hạ của sư thúc ta chỉ có một người đệ tử, nhưng dung mạo Tiêu sư đệ có khiếm khuyết, tuyệt không phải như đạo hữu….
20 Trong lòng Tiêu Cảnh suy nghĩ cái gì, Ôn Thanh Lan không chút nào hay biết, mà nếu có biết, cũng chỉ vô tâm cười trừ một tiếng.
Tâm tư của hắn vốn không đặt trên tình ái, hiện giờ lưu lại Tiêu Cảnh, cũng chỉ vì nhớ tới tình cảm thầy trò nhiều năm và giá trị của Tiêu Cảnh, huống chi bây giờ hắn cũng không có lý do đối địch với Tiêu Cảnh.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50