1 Lâm Nhiễm mặc hỉ phục1 đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cảm thấy sụp đổ.
Khoảng nửa tiếng trước, hắn miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên qua rồi, tuy rằng chẳng có lý do gì, chỉ là đang nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc mà thôi, nhưng mà xuyên qua vốn cũng không cần lý do gì hết.
2 Sư huynh hoài nghi: Ngươi bị làm sao vậy hả? Có phải ngươi muốn lâm trận bỏ chạy hay không?
Lâm Nhiễm gật đầu như điên: Đúng đúng đúng, ta muốn lâm trận bỏ chạy, tạm biệt sư huynh.
3 Lâm Nhiễm vừa lấy lại được tự do, không làm gì khác ngoài móc họng cố gắng ói ra.
Đang móc đến thiên hôn địa ám11, cửa phòng két một tiếng mở ra.
Một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt tuấn mỹ, phiêu dật tuyệt trần đứng ở cửa, cũng mặc hỉ phục trên người, tóc dài đen huyền không búi không buộc xõa ra như thác nước, mắt đen như mực thản nhiên quét về phía Lâm Nhiễm, quả thực là đẹp như thần tiên.
4 Lâm Nhiễm ngồi trên bô vẫn cố gắng dùng sức, nhưng mà không có gì vẫn là không có gì.
Giáo chủ: Ngươi nhất định là đang lừa ta.
Lâm Nhiễm mặt mũi khổ sở chém gió: Không phải mà, mới rồi đột nhiên đau lắm, bây giờ lại không đau nữa.
5 Tui tên là Lâm Nhiễm, chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày sẽ bị Ma giáo giáo chủ vuốt.
Hơn nữa còn được vuốt rất sướng.
Khó đoán hơn là, y vuốt xong lại muốn đi ngủ.
6 Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Nhiễm tỉnh lại đã thấy giáo chủ không nằm bên cạnh, vì thế hắn an tâm duỗi thắt lưng, phi thường không tiền đồ dự định ngủ tiếp.
7 Từ tổng đàn bước ra, Lâm Nhiễm ngáo hết cả người rồi.
Ma giáo tổng đàn này phong cách trang trí phi thường hắc ám, nhìn là biết được thiết kế bởi một thằng nhóc trung nhị4, màu sắc chủ đạo toàn đen thui, trên tường vẽ đầy chữ “sát” bằng sơn đỏ, có mấy sợi dây thòng xuống từ trần nhà treo xương đầu con gì không biết, phía trên bảo tọa của giáo chủ có một cái bảng lớn viết bốn chữ “Ta muốn thành ma”, phi thường có bệnh.
8 Lâm Nhiễm bình tĩnh vô cùng: Không phải của ta, ta chưa nhìn thấy bao giờ.
Giáo chủ gật đầu: Ờ ——
Không khí giữa hai người im lặng đáng sợ, thần kinh cả người Lâm Nhiễm đều căng thẳng, tim đập ầm ầm ở ngoài cũng nghe thấy.
9 Ăn xong bữa sáng áp lực nhất trần đời, giáo chủ đi tuần tra các phân đường, Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, mò mẫm quay về tân phòng ngày hôm qua.
10 Sau khi Cơ Vô Tà nhảy vào thì thản nhiên liếc một cái hai người đang ngây ra như phỗng, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì nói với Lâm Nhiễm: Vi phu để quên đồ, về lấy.
11 Lâm Nhiễm quay đầu qua nhìn một cái, sư huynh hoảng sợ cuộn mình trong góc giường.
Cả người hiện ra một chữ “túng”1 to đùng.
Lâm Nhiễm khóc hu hu đấm hắn: đều tại ngươi, bò vào làm gì chứ!
Sư huynh thở phào một hơi, phục hồi tinh thần: xem ra hắn hạ quyết tâm không vạch trần ngươi, làm bộ làm tịch cho Lục Phiến Môn xem.
12 Sư huynh đi rồi, Lâm Nhiễm chai mặt đi ra hậu viện tìm mười bảy nam sủng kia, còn cách thật xa đã nghe tiếng la hét đánh mạt chược vọng ra ầm ầm.
Lâm Nhiễm vừa vào sân thì thấy mười bảy nam sủng chia làm bốn bàn chơi mạt chược, còn dư một người để thay thế bổ sung, lúc rảnh phụ trách bưng trà rót, thiếu chân thì vô đánh luôn.
13 Thừa dịp Cơ Vô Tà không có mặt, Lâm Nhiễm đi dạo lòng vòng dọc đường trong giáo, vậy mà đến nửa bà bầu cũng không gặp, thấy mặt trời sắp xuống núi, Lâm Nhiễm liền về phòng, còn vô cùng thông minh tùy tay rút một quyển sách trên giá xuống làm bộ làm tịch mà đọc, phòng ngừa bị Cơ Vô Tà hỏi tới.
14 Nhưng loại vấn đề bất lực hay không này Lâm Nhiễm đương nhiên không dám hỏi, vì thế hắn đành phải ngồi trước bàn nhìn chằm chằm cuốn Phòng trung thuật căn bản không thể đọc hiểu này, mà Cơ Vô Tà vẫn không nhúc nhích ngồi đối diện hắn giám sát, mỗi lần Lâm Nhiễm kiềm chế không được ngẩng đầu thì sẽ thấy Cơ Vô Tà dịu dàng thắm thiết ngắm mình.
15 Tại cái thời khắc cận kề của sự sụp đổ này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Cơ Vô Tà: Vào đi.
Một Ma giáo đệ tử ăn mặc nghiêm chỉnh đẩy cửa vào, quỳ một gối xuống đất: Khởi bẩm giáo chủ, chúng huynh đệ đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện chỉ chờ giáo chủ ngài hạ lệnh.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơ Vô Tà đi không bao lâu, sư huynh liền nhảy cửa sổ vào.
17
Lâm Nhiễm ôm chặt lấy cột giường: Ngươi đừng mơ tưởng, ta không đi.
Sư huynh: Sư đệ ngoan, chẳng lẽ ngươi không muốn sớm kết án một chút sao?
Lâm Nhiễm lắc đầu như trống bỏi.
18
Sư huynh đi rất nhanh, vận khinh công bay xoẹt xoẹt trên nóc nhà, nhưng bay nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Cơ Vô Tà.
Sư huynh hối hận vỗ đùi: Lạc mất rồi, đều tại ngươi nhây đó.
19
Một lát sau nhân, sư huynh lại lết lết lết bay về: Sao ngươi còn nằm đây?
Lâm Nhiễm xót hết cả mũi.
Sư huynh vỗ đầu một cái: A đúng rồi, ngươi bị ta điểm huyệt… Vậy sao ngươi không bảo ta một tiếng?
Lâm Nhiễm không khỏi chảy giọt nước mắt chua xót.
20 Một ma giáo đệ tử đá đá Từ Hoan đang quỳ rạp như cờ hó trên mặt đất, nhìn qua Cơ Vô Tà: Giáo chủ điện hạ, bộ khoái này xử lý như nào? Thuộc hạ thấy không bằng làm thịt luôn.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 37