21
Nụ hôn đầu giữ hai mươi năm lại cho một thằng đàn ông.
Sau khi kết thúc nụ hôn đầu câu đầu tiên mình nói vậy mà lại là, ta mắc tè…
Mà cảm xúc lớn nhất còn lại là, may quá lúc hôn chưa tè ra đầy người Cơ Vô Tà …
Hôn xong chuyện đầu tiên hai người làm là vác xác chui vào trong ngõ nhỏ đi tè…
Lâm Nhiễm cảm giác thù của Từ Hoan với mình cũng đã kết hạ, cũng đã đủ ba lần rồi, đờ mờ chắc cũng sắp ngang huyết hải thâm thù.
22 Sư huynh bị điểm huyệt vứt trên mái nhà phơi nắng, Lâm Nhiễm đành mang tâm trạng cực độ bất an về cùng Cơ Vô Tà, hắn không biết cưỡi ngựa nên Cơ Vô Tà bảo người dành ra một cỗ xe ngựa cho y ngồi chung.
23 Trở lại trong giáo, Cơ Vô Tà tắm rửa thay quần áo xong liền ôm Lâm Nhiễm bắt đi ngủ, Lâm Nhiễm thành thành thật thật nằm trong lòng y một lúc, thấy y có vẻ như ngủ say rồi liền nhẹ nhàng bốc cánh tay Cơ Vô Tà lên muốn ra đi thăm dò xem đám bà bầu kia bị nhốt ở đâu.
24
Thế là Lâm Nhiễm cứ bị Cơ Vô Tà đè như vậy cho đến lúc trời tôi thui.
Tận đến khi hắn cảm thấy Cơ Vô Tà mà còn không dậy thì tay chân mình cũng phế luôn, Cơ Vô Tà mới ngáp một cái từ từ tỉnh lại.
25 Bước ra khỏi phòng Lâm Nhiễm mới ngạc nhiên phát hiện, trong sân vậy mà đầy bà bầu đang dắt nhau tản bộ. Bên người mấy chị gái bụng lớn chút còn có ma giáo đệ tử đi theo nâng đỡ, phòng vấp ngã.
26
Đàn thai phụ này ở lại trong ma giáo, trong đó có một người sáng nay sinh con, Cơ Vô Tàvui sướng đi xem, lại còn cho tên.
Cơ Vô Tà nghiêm túc: Đứa nhỏ này, tên một chữ Chính, dù nó sinh ra tại ma giáo của ta, nhưng tên này ngụ ý là mong nó sau này lớn lên trở thành một nam tử hán hành sự chính trực, đường đường chính chính.
27 Dù có hỏi như nào đi chăng nữa Cơ Vô Tà cũng không chịu để lộ ý đồ thực sự, nhưng Lâm Nhiễm cũng yên tâm biết y cũng không thực sự muốn lấy người sống luyện đan, trực tiếp không truy vấn, toàn tâm toàn ý chờ sư huynh xuất hiện.
28
Lâm Nhiễm không biết nói gì thì phải, im lặng đưa cho sư huynh một cái khăn.
Sư huynh khóc thút thít lau mặt, vừa lau vừa kể: Trước đây có một thời gian ta cùng sư phụ truy tung một giang dương đại đạo tên là Lục Cô Duyên, có một đêm bọn ta tra được khách điếm hắn nghỉ chân, sư phụ vào trước bắt người, để ta ở ngoài tiếp ứng.
29 Lâm Nhiễm một chút cũng không dám nghĩ xem chữ mặn này là có ý gì, thế là thật tri kỷ chuyển đề tài: Sư huynh, theo như ta quan sát hai ngày nay, Cơ Vô Tà chăn đàn thai phụ này rất khá, còn bảo thuộc hạ đi dán bố cáo mời người nhà đến đây nhận lại người thân nữa.
30 Lúc này từ ngoài cửa truyền vào một tiếng ho không hề cố ý, sư huynh vội vàng chui cửa sổ bỏ trốn, vừa chui ra ngoài cửa phòng liền mở, Cơ Vô Tà đầy mặt xuân phong đi vào, thỏa mãn sờ sờ bụng nói: Con nít ăn ngon thật.
31
Trăng sáng vằng vặc.
Một nam tử cao lớn diện mạo hiên ngang, dung nhan tuấn tú đứng trong sân, thở hồng hộc đá vào tường, xoay người lại thì thấy mắt trai đã bị người ta đánh bầm tím.
32 Đang lúc hai người đánh nhau hăng hái, Phương Thanh Trì đột nhiên khổ sở ôm đầu ngã lăn xuống đất, mặt mũi dữ tợn không ngừng lăn lộn tru tréo, những chỗ tay mặt cổ lộ ra ngoài nhìn thấy mạch máu trồi lên phập phồng, nhìn như có vật sống chuyển động dưới da, dần dần màu da biến thành tím đỏ, cả người Phương Thanh Trì phù lên, hắn vốn đang lăn lộn đầy đất như phát dại,sau đó sưng phù như heo thì lại ngồi lên, qua một lúcdị trạng mới bớt đi, nhìn qua thấy đỡ hơn nhiều.
33
Thế là Cơ Vô Tà ôm Lâm Nhiễm dùng khinh công bay về ma giáo, đi khoảng nửa canh giờ.
Lâm Nhiễm cũng nghĩ không ra vì cái lông gì Ma giáo giáo chủ và Võ lâm minh chủ lại ở gần nhau như thế, hai tên này có phải là kiếm chuyện đánh nhau hay không.
34
Xế chiều, Lâm Nhiễm sung sướng nằm nhoài trên ghế trong đình nghỉ giữa hồ hóng mát ăn trái cây ngắm sen, hưởng thụ nhân sinh.
Cơ Vô Tà chăm chăm chỉ chỉ ngồi cạnh lột nho, lột từng trái cho Lâm Nhiễm ăn.
35 Cơ Vô Tà đi chưa được bao xa, sư huynh liền khẩn cấp nhảy từ nóc đình xuống, mũi chân chạm đất, nhẹ nhàng rơi xuống, tự cảm thấy thập phần thông minh nhanh nhẹn, thân thủ vững vàng.
36
Dùng cơm chiều xong, Lâm Nhiễm ở trong phòng cau mày ưu tư nghĩ lý do, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền tới một tiếng mèo kêu đầy dung tục.
Lâm Nhiễm phịch một phát đẩy mở cửa sổ: Sư huynh ngươi đừng kêu nữa được không?
Sư huynh vẫn đang giả vờ: Meo.
37
Trong sân, Cơ Vô Tà đang ngồi xuất thần trước bàn cờ, thấy Lâm Nhiễm đi ra thì hỏi: Phu nhân muốn chơi cờ cùng ta sao?
Lâm Nhiễm ngượng ngùng: Không.
38
Lâm Nhiễm thuận lợi chuồn ra khỏi Ma giáo tổng đàn, sư huynh dắt tới hai con ngựa: Nhanh lên, chúng ta đi.
Lâm Nhiễm leo lên ngựa, hỏi: Bọn họ muốn làm gì ngươi có biết không?
Sư huynh sắc mặt nghiêm trọng: Cách đây hai mươi dặm có một cái thôn nhỏ, tối nay Ma giáo muốn đi tàn sát cả thôn.
39 Lúc hai người chạy tới, trong thôn ánh lửa đầy trời, bộ khoái Lục Phiến Môn đang sơ tándân chúng, trạng thái tinh thần của dân chúng vô cùng ổn định.
40 Đối mặt với sư huynh bướng bỉnh lại còn ngốc nghếch như thế, Lâm Nhiễm cũng tức muốn nổ phổi, không chút hy vọng giải thích: Nếu ngươi không tin, bây giờ chúng ta đi Ma giáo tìm Phùng Khôn với Thái Toàn ra cho ngươi xem, đây rõ ràng là vu oan giá họa.