1
Nói đến đêm 30 trừ tịch, nhất định là phải rũ sạch sẽ toàn bộ xui xẻo của năm cũ.
Ngẫm lại bản thân mình cũng đường đường là một sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, mở tiệm buôn bán đồ cổ một năm nay tuy chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cũng không khiến bản thân chết đói, muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, nói gì thì nói cũng không đến mức phải đem đầu treo ở thắt lưng mà đi đổ đấu.
2
Tôi buồn bực đến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhìn cái khăn lau không dùng đến vứt ở một bên, nhất thời cũng không có ý muốn quét tước nữa. Xui thì cứ xui đi! Làm một thanh niên bốn tốt được hưởng nền giáo dục cải cách mở cửa của Trung Quốc, không thể để cho chủ nghĩa mê tín phong kiến làm mê muội đầu óc!
Nghĩ đến không cần quét dọn nữa, tâm tình tôi nhất thời trở nên thoải mái rất nhiều, cầm lấy chìa khóa xe cùng điện thoại di động lên tính toán đóng tiệm về nhà.
3 Nhìn ông lão này dễ chịu như vậy, tôi cũng không biết nên mừng hay nên lo. Tỷ mỉ quan sát khối ngọc trụy kia một lần nữa, xác định không có vấn đề gì lớn, liền thu lấy rồi đi vào buồng trong lấy chi phiếu.
4 Tôi khởi động chiếc xe tải nhỏ, lắc lư tiến vào ngã tư đường phố thân quen. Bây giờ đúng là không khí đón mừng năm mới mỗi năm lại một kém đi. Dừng xe xong xuôi, nhìn về phía xa, chỉ thấy một đống tròn vo đang ngồi trước bậc thềm của tiệm của tôi gật gù hát ‘Hoa nhi vì sao lại hồng như vậy’.
5
Tôi nhảy dựng khỏi chiếc ghế đang ngồi, thầm nghĩ: không phải chứ, nhanh như thế đã tìm đến cửa rồi?
Người sắp xuất hiện khẳng định không phải là khách tới mua bán, bởi vì ngoài cửa tôi rõ ràng vẫn treo tấm bảng ‘Close’.
6 Vừa nghe được lời này, tôi liền phát ngốc. Kỳ thực không phải tôi quá nhạy cảm, nhưng từ sau lần đổ đấu cuối cùng trở về, thái độ của tên Muộn Du Bình kia đối với tôi rất kỳ lạ.
7 Lời này vừa thốt ra, tôi liền hồi hận không thôi. Bởi vì căn phòng bất chợt yên tĩnh lại, không biết có phải Hắc Nhãn Kính giở trò quỷ gì mà ngay cả tiếng TV cũng tắt ngấm rồi.
8 Núi Cao Đình nằm ở phía Đông Bắc Hàng Châu, ngồi trên xe buýt ngắm cảnh không đến một giờ là tới. Đương nhiên chúng tôi không ngồi xe buýt ngắm cảnh. Vốn dĩ tôi định lái chiếc xe tải nhỏ của mình, thế nhưng Hắc Nhãn Kính nhắc nhở, dùng xe của mình mà đi trộm mộ chính là một hành động ngu xuẩn cực kỳ.
9 Chuyến đi này chính là một sự kiện bất ngờ nho nhỏ, cũng không có nhiều người chú ý tới. Chúng tôi từ Hàng Châu xuất phát vào lúc tám giờ, hơn mười một giờ đã có mặt ở đỉnh núi.
10
Muộn Du Bình quan sát cỗ thi thể một chút sau đó đứng lên liếc mắt về phía tôi một cái. Thôi xong, sớm biết như thế này tôi đã nghe lời anh ta rồi, lại bị xem thường…
“Hạ đấu thì tự bảo trọng một chút.
11 Đoạn đường kế tiếp tương đối thuận lợi, nhưng bản thân tôi vẫn luôn buồn phiền vì những ảo giác mà mình nhìn thấy, cho nên bọn họ chạy đi đâu hay là nói gì, tôi đều không chú ý, chỉ cảm thấy trước mặt lúc nào cũng tối tăm mờ mịt, bất kể đi bao nhiêu bước về phía trước cũng không thấy được điểm cuối cùng.
12
Tôi và Hắc Nhãn Kính nghe được lời này thì đồng loạt sững sờ, xoay người nhìn A Qua đang ngây ngốc ở một bên.
Tiểu Ngốc Qua thấy ánh mắt của chúng tôi, mặt không biểu tình mà chỉ vào mất cái động khẩu tối đen như mực, nói, “Lần trước chúng tôi hạ đấu cũng giống như hiện tại, không biết ai đã vô tình kích hoạt cơ quan, khiến cho tảng đá này rơi xuống…”
Tôi vừa nghe ngữ điệu của thằng nhóc, trong lòng thầm kêu không ổn.
13
“Đường lớn không được tùy tiện hãm phanh nha—” Tôi bị đụng đến choáng váng đầu óc, thuận miệng nói ra một câu như thế.
Hắc Nhãn Kính quay đầu lại nhìn tôi một chút, sau đó cong khóe miệng mỉm cười đầy thâm ý.
14
Tuy rằng vẫn không thể xác định được cánh cửa này rốt cuộc có phải là mở sai hay không, nhưng giờ phút này chúng tôi cũng không có lựa chọn nào khác.
Hắc Nhãn Kính đi đầu, A Qua đi giữa, cuối cùng là tôi.
15
Đám người bên dưới chậm rãi đi qua, ước chừng có tới khoảng mười mấy hai mươi người.
“Lão K, mày nói xem, đi lâu như thế rồi vẫn không thấy đường ra là sao? Sẽ không phải là thằng chó này giỡi với chúng ta đi?”
Người đi thứ hai trong đoàn người của bọn chúng nói rất nhiều, suốt một đường đi tới chỗ này vẫn chỉ nghe thấy tiếng gã cằn nhằn, mà người gã mới gọi là ‘lão K’ kia có lẽ chính là kẻ đang dần đầu cả nhóm.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Suy nghĩ này vừa thoáng hiện ra trong đầu, tôi đã lập tức bị nước vừa uống vào miệng làm cho phát sặc.
17
“Khởi Linh…”
Trong bóng tối, tôi nghe thấy một tiếng gọi. Tiếng nói kia phi thường quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ không hiểu vì đâu.
Tiếng gọi ‘Khởi Linh’ kia ôn nhu mềm mại như nước, dường như có thể khiến cho xương khớp người ta run lên đến rụng rời.
18 Đột nhiên, một trận lạnh lẽo lướt qua hai gò má tôi, ngay sau đó là cảm giác ướt sũng. Ngày đông giá rét mà bị người hắt nước vào mặt quả thực là không dễ chịu gì.
19 Tư thế của tôi khi rớt xuống nước rất không thích hợp, cho nên lực va đập lớn đến mức đủ để so sánh với khi rơi xuống một khối đất bằng. Nhất thời não tôi ong lên, tai ù mắt hoa đầu váng không thôi.
20
Vừa nãy tôi đã kiểm tra qua, tám cỗ thi thể, không có lấy một cái còn sống… Chẳng lẽ, bởi tay tôi chạm qua chạm lại mà bọn chúng liền… thi biến?
Suy nghĩ này nhất thời xoẹt qua đầu óc của tôi, tôi lập tức ném hỏa chiết tử trong tay đi, đồng thời hung hăng rụt chân phải về phía sau.