1 【 Ai ngờ trời không chiều lòng người, lão thần y còn chưa kịp truyền hết sở học cả đời cho cô đã ngoẻo mất rồi. 】
Cô vốn là một ‘trạch nữ’ ở thành phố, lúc rảnh thích đọc tiểu thuyết và chơi trò chơi.
2 【 Vũ công công nói đùa, thứ ấy khi ngài không cần thì cắt nó đi, giờ bảo mọc là mọc được sao?】
“Không sao. ” Vũ Hóa Điền nói, nhưng giọng điệu không hề thành ý.
3 【 Cách làm việc của Tây Hán ta… Nếu như thần y không rõ, có thể ra ngoài hỏi thăm một chút. 】
Cô sợ tới mức càng không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào vụn gỗ dưới đất vài giây rồi vội vàng chạy về mật thất.
4 【 Chu công tử, lần này ta tới là muốn nói với ngài, chuyện ngài để ta suy nghĩ ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ngài mau chóng lấy ta làm tiểu thiếp đi. 】
Mã Tiến Lương nhìn chủ tử của mình, thầm nghĩ chẳng lẽ loại chuyện này còn muốn lộ liễu nói cho Hoàng thượng? Vũ Hóa Điền nhìn ra Mã Tiến Lương không hiểu, nói: “Tây Hán mới bắt đầu đứng vững, lão già Vạn Dụ Lâu kia vẫn luôn như hổ rình mồi, nếu lén lút mang về, khó tránh khỏi sẽ khiến Đông xưởng nghi ngờ, không bằng chúng ta quang minh chính đại mang về.
5 【 Đốc chủ, có cần thuộc hạ quay lại đón tiểu thiếu chủ hồi kinh không ạ?】
Ông bố mới ra lò của cô cung kính tiễn Vũ Hóa Điền, đến khi đoàn người Vũ Hóa Điền đi xa lão mới xoay người về nhà.
6 【 Cần gì phái nhiều cao thủ vậy? Tùy tiện tìm một tên đồ tể giết heo tát một phát cũng đủ để cô bay từ tây sang đông rồi. 】
Tác phong của Huyện lệnh xưa nay vẫn nhanh như sấm sét, xế chiều hôm đó bé củ cải đã được đưa đến.
7 【 Đại khái là Đương kim Thánh Thượng rảnh rỗi, cảm thấy thái giám cưới vợ rất mới lạ, nên cũng nhảy một chân vào góp vui, ban cho mấy thứ may mắn, cũng chúc hai người tân hôn vui vẻ….
8 【 Một ‘hoàng hoa đại khuê nữ’ như cô, đời này lần đầu cởi quần đàn ông, còn là quần của một thái giám, còn gì khổ hơn thế. 】
Nghe thế cô lập tức ngậm miệng, rồi mới hít sâu một hơi, quỳ trước mặt hắn hai tay run run cởi quần Vũ Hóa Điền.
9 【 Nếu sau này hắn còn dám làm bất cứ chuyện gì tổn thương cô thì hắn cũng đừng mơ mọc lại nữa!】
Nghe xong lời bé củ cải nói hai chân cô mềm nhũn, rất không có chí khí quỳ rạp xuống, yếu ớt nói: “Đại nhân tha mạng…” Bé củ cải không hiểu, nhưng thấy sợ đến mức ấy cũng vội quỳ xuống.
10 【 Vũ Hóa Điền rũ mắt, khẽ hỏi: “Đầu gối… Đau không?”. Cô yếu ớt đáp: “Không dám đau…”】
Theo Đàm Lỗ Tử tới phòng sách thuốc, hắn bắt buộc muốn cô đi vào xem.
11 【 Không hổ là boss cuối, chuyện gì cũng có thể làm ra được!】
“Không hiểu được không. ” Cô lầu bầu, không lớn, nhưng lại bị Vũ Hóa Điền nghe được.
Vũ Hóa Điền sờ chiếc nhẫn trên tay, hờ hững nói: “Chắc hẳn thần y đã nghe rõ rồi, ta cũng bận rộn cả một ngày, không quấy rầy thần y nghỉ ngơi nữa.
12 【 Thần y cho rằng ta đón cô đến đây là để hưởng thụ sao? Nếu như không cần cô trông chừng, thì ta giữ cô lại có tác dụng gì?】
Sau khi nhận con, cô liền mang theo đứa con trai mới ra lò về tiểu viện của mình.
13 【 Thần y cho rằng ta đón cô đến đây là để hưởng thụ sao? Nếu như không cần cô trông chừng, thì ta giữ cô lại có tác dụng gì?】
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, dụi mắt, sửng sốt một lúc mới nhớ ra phải làm gì.
14 【 hiện giờ cô chỉ cầu mong Vũ Hóa Điền có thể tới cứu cô trước khi cô chết, đồng thời cũng hi vọng Vạn quý phi này đừng bắt cô chịu hình phạt gì đó. 】
Mất một lúc trắc trở mới vào đến trong cung, vào cung cô cũng không dám nhìn lung tung, đi theo phía sau thái giám trong lòng nơm nớp.
15 【 Hiện giờ chết, với sau khi chữa xong cho ngài rồi chết có gì khác nhau sao?】
“Ta đi, dựa vào cái gì mà dám chiếm đồ của ta. ” Cô nghe sau lập tức lật chăn nhảy xuống giường, nói: “Ta đi đòi hắn.
16 【 Sư phụ, sau này Tiểu La lớn lên muốn làm quan lớn, nhất định phải lớn hơn vị đại nhân kia, như vậy Tiểu La có thể báo thù cho sư phụ. 】
Vũ Hóa Điền bóp cằm cô, nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.
17 【 Sư phụ, chờ Tiểu La có bản lĩnh, người khác sẽ không thể ức hiếp người, không thể bóp cổ người, cũng không thể dùng sách ném người nữa. 】
Hôm sau, tất cả đều giống như thường ngày.
18 【 Thời gian nếu cứ trôi qua bình an như thế thì cũng tốt, nhưng trên đời luôn có một số người không muốn cô sống yên ổn. 】
Kế Học Dũng nghe xong mừng quá hóa sợ, nói: “Thuộc hạ nhất định sẽ dốc sức dạy bảo tiểu thiếu chủ, tuyệt đối không để Đốc chủ thất vọng.
19 【 “Sao có thể chứ? Đại nhân ngài rất… Rất thuần khiết. ”】
Cô quỳ đến mức đầu gối mất cảm giác giác thì chuyện xấu xa trong màn mới ngừng lại. Vũ Hóa Điền mặt không cảm xúc vén màn lên đi ra, hắn nhìn lướt qua cô đang quỳ dưới đất, rồi mới nhẹ nhàng khép màn.
20 Vũ Hóa Điền khép ba ngón tay lại, trực tiếp đưa vào chỗ kín của cô. Ngón tay hắn bởi vì quanh năm luyện kiếm cho nên hơi có vẻ thô ráp, lòng ngón tay ma sát tỉ mỉ sờ lần trong ‘hành lang’.