21 【 Dạ dạ dạ, đại nhân trí dũng song toàn, đương nhiên không có lỡ như. Ta chỉ giả thiết, đương nhiên, điều này rất không có khả năng xảy ra. Nhưng, giả thiết, nếu như, có lẽ, chẳng may, xuất hiện tình huống lỡ như…】
Dựa theo tình tiết trong phim, lần này Vũ Hóa Điền sẽ mang theo tất cả lực lượng chủ chốt của hắn.
22 Vũ Hóa Điền ngẩng đầu nhìn cô, rồi mới dùng đôi đũa trong tay chỉ vào góc tường, nói: “Nếu không xứng ăn cơm cùng ta, vậy thì bưng bát qua bên kia ăn đi.
23 【 Cô cân nhắc giữa Vũ Hóa Điền và ngựa, không bằng cầm thú và cầm thú, cô quyết định lựa chọn cầm thú. 】
Cô ăn dưới cái nhìn soi mói của Vũ Hóa Điền, trong lòng thầm lo nếu cứ như thế này cô nhất định sẽ đau dạ dày mất.
24 Trở về phòng, chỉ thấy một tiểu ca mặc đồ đen đang trải bộ chăn ga mới tinh Vũ Hóa Điền mang từ Kinh Thành tới lên giường. Vũ Hóa Điền ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm thị vệ đang làm việc.
25 【 Ta ngưỡng mộ Đốc chủ tuổi trẻ tài cao, yêu mị tuấn mỹ, chúng ta còn là vợ chồng, ta sao có thể ngưỡng mộ người đàn ông khác được? Chàng nói xem có đúng không, phu quân? 】
Cô thấy Vũ Hóa Điền không tức giận, liền dè dặt nói: “Không phải ta nghi ngờ của mưu kế ngài, chỉ là ta có chút lo lắng…” Vũ Hóa Điền nghe cô nói như thế, chậm rãi mở mắt nhìn cô.
26 【 Đến lúc đó nếu như Vũ Hóa Điền vẫn chưa trở lại, thì thật sự sẽ không bao giờ về được nữa. 】
“Tham lam như thế, không sợ gà bay trứng vỡ sao. ” Cô lẩm bẩm.
27
【 Hắn hơi nhếch môi, độ cong tuyệt đẹp, cúi người ghé sát vào tai cô, nói: “Ta ghét nhất cái vẻ đắc ý này của cô. ” 】
Sau khi bão cát ngừng xung quanh trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, cô dần có chút mơ màng, trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã mơ thấy rất nhiều thứ lộn xộn.
28 【 “Á… Nhẹ thôi! Đau… A… Nhẹ chút… A…” 】
Cô sai người lấy băng gạc và rượu để sát trùng vết thương cho Vũ Hóa Điền, có vài chỗ vết thương sâu thấy cả xương.
29 【 Cô cảm thấy người này toàn thân phát ra khí chất của nhân vật phản diện, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ‘cha hiền’. 】
Chờ Vũ Hóa Điền tỉnh ngủ thì cô ngồi ở bên cạnh giường hắn cười tủm tỉm nói cho hắn biết lúc ngủ hắn ngáy như thế nào, nghiến răng như thế nào.
30 【 “Nói ra thì thần y quả thật cũng nên luyện chữ đấy, kê đơn thuốc mang ra ngoài mua thuốc cho đỡ xấu hổ. ”】
Cô đứng bên tức sùi bọt mép, Tiểu La lại vẻ mặt sùng bái nhìn Vũ Hóa Điền nói: “Đại nhân nói đúng, chỉ có như vậy mới có thể đi một con đường riêng mà không bị ngăn cản.
31 【 “Lãng phí một đống dưa chuột. ”】
Cô nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm mặt nói: “Bảy ngón nhỉ? Phải giữ lại ba ngón để viết chữ chứ. ” Nói xong cô nịnh nọt cười với hắn.
32 【 “Để ta ôm một cái thì chết hả? Ta bị bắt không phải tại ngài sao? Ta suýt chút nữa đã chết ở đây đấy, ngài biết không?”】
Cô bị bịt mắt bằng một dải dây màu đen, vải rất dày, hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài.
33 【 “Đau… Cầu xin ngài đừng như vậy… Ta chưa làm sai cái gì mà… A… Đau… Đừng…”】
Vũ Hóa Điền nhìn cô, gằn từng chữ: “Nhớ rõ những gì ta từng nói không? Ta ghét dáng vẻ đắc ý này của cô.
34 【 “Ngài biết vì sao chén thuốc này có mùi lạ không? Ha ha, bởi vì đây là độc, không phải thuốc. ” 】
Vũ Hóa Điền lau tay sạch sẽ xong liền ném khăn tay xuống đất, mắt nhìn cô, nói: “Dù có đắc ý cũng đừng để cho ta nhìn ra, giấu nó sâu một chút.
35 【 “Mỗi lần cô nói giúp hắn như thế, cô không thấy trái lương tâm sao?” 】
Cô sung sướng không sao tả xiết, Vũ Hóa Điền chắc hẳn đã tức điên lên rồi. Sau đó, mấy ngày liền cô cũng không đi hầu hạ Vũ Hóa Điền thay thuốc, Vũ Hóa Điền cũng không sai người tới tìm cô, hai người đã tiến vào cảnh giới ‘nhìn nhau ngứa mắt’ cao nhất.
36 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【 Cô nghiêm túc tự hỏi một lát, đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Ta biết rồi ! Ngài chê nó quá nhỏ chứ gì!”】
Đống vàng bạc đưa cho cô trên danh nghĩa sau khi diễu hành qua trước mặt cô một lượt thì đều được đưa vào kho tư nhân của Vũ Hóa Điền khóa lại.
37 【 Cô nghiêm túc tự hỏi một lát, đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Ta biết rồi ! Ngài chê nó quá nhỏ chứ gì!”】
Buổi tối sau khi gặp Thường Tiểu Văn cô bị Vũ Hóa Điền gọi đến, lần này là ở thư phòng của Vũ Hóa Điền.
38 【 “Đại nhân, ngài chảy máu mũi kìa. ”】
Vũ Hóa Điền ngồi ở bên uống trà, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô mặc quần áo, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.
39 【 “Thần y hóa ra rất quan tâm kích cỡ nhỉ. ”】
Ngay khi cô đã thực sự hết cách, gần như muốn từ bỏ thì cái thứ phía dưới ấy của Vũ Hóa Điền lại có tiến triển một cách kỳ diệu.
40 【 “Đều ở đây, xin hứa ngài muốn cứng bao lâu cũng được, một đêm bảy lần không còn là mơ ước. ”】
Cô sờ lên cổ mình, không cam tâm tình nguyện bắt đầu nghĩ cách cho hắn.