1 Sau lần tự sát thứ 18 không thành công, Phong Linh đặt mông ngồi phịch xuống đất, khóc đến hôn thiên ám địa. “Mẹ nó! Người ta xuyên, ta cũng xuyên! Tại sao lại cho ta một cơ thể có xương to như thế?”.
2 Ban đêm, cửa chính Hàm Vương phủ, hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm nổi bật. Bốn nữ tử xinh đẹp, động lòng người đứng ở cổng rướn cổ lên nhìn xung quanh. Phong Linh ngồi trong một góc, tựa đầu vào con kỳ lân đá, ngủ thiếp đi.
3 Trong phòng tối đen, Phong Linh có men rượu nên rất can đảm, không sợ chết xông thẳng vào trong phòng: “Ái chà, giả bộ không nghe thấy gì à?”. Đi thẳng vào trong phòng thấy một người nằm trên giường, nàng cười gian hai tiếng, rượu mạnh xông thẳng vào đầu, nàng lắc lắc đầu, loạng choạng đi qua.
4 “Vương phi! Vương phi, người đã đi đâu vậy?”. Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vã chạy tới lo lắng hỏi: “Sáng sớm chúng ta không thấy người đâu, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì!”.
5 Sáu năm sau. Thành Ngư Dương có hai cái tuyệt vời. Thành Đông có Vương Ma Tử làm bánh là cái thứ nhất. Thành Đông có Phong Tam Nương làm mai mối, khéo ăn khéo nói, là cái thứ hai.
6 Ngẩng đầu nhìn cánh cửa to lớn, Phong Linh đánh giá trong lòng sau đó mời cười cười đi vào. Bên trong phủ được xây dựng rất có phong thái riêng, mấy năm qua Phong Linh đã luyện ình một đôi mắt rất chuẩn.
7 Nhét tiền vào trong ngực, Phong Linh vui vẻ ra khỏi Quan phủ. Không hổ là nhà đại quan, ra tay rất hào phóng. Vừa mới ra ngoài đã thấy Bảo Bảo đứng đợi ở cửa.
8 Phong Linh khoa trương lắc lắc mông đi trên đường, dáng vẻ mười phần giống bà mai. “Tuyên Vương phi có bộ dạng như thế này hả?”. “Ha ha, nếu như nàng là vương phi thì con bé thứ hai nhà ta có thể làm Hoàng hậu rồi!”.
9 “Hu hu, Phong Tam Nương”. Bảo Bảo khóc đến nỗi thở không ra hơi, ngước đầu lên, đôi mắt to hệt mắt nai con đỏ ửng trong suốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều là sự bất lực: “Thúc thúc, nương của Bảo Bảo bị người xấu bắt đi, Bảo Bảo không tìm được nương, thúc thúc có thể giúp Bảo Bảo tìm nương không?”.
10 Phong Linh tiến lên một bước, giống như một vị tiểu thư con nhà đại gia có tri thức hiểu lễ nghĩa: “Vị công tử này, hình như chúng ta đã gặp nhau ở Quan phủ”.
11 Bảo Bảo cười xấu xa nói: “ Nương, người có thể dùng mỹ nhân kế mà, chỉ cần nương mê hoặc Dạ Tập Tuyên, đến lúc đó nương muốn làm gì thì làm”. Phong Linh lườm: “Đi đi, không có việc gì làm thì lại trêu nương”.
12 Không biết vì lý do gì Quan phủ phái người tới nói Quan tiểu thư bị bệnh nhẹ, chuyện làm mai tạm thời hoãn lại, như thế nàng không cần đến Quan phủ. Phong Linh cũng vui vẻ thoải mái, không đi càng tốt, về sau không cần gặp Dạ Vô Hàm nữa rồi.
13 “Thùng thùng thùng”. Phong Linh nhìn ra ngoài cửa nói: “Ai thế nhỉ? Đã trễ như thế này còn tới?”. Bảo Bảo vội vàng buông chén xuống: “Con đi mở cửa”. Mở cửa ra, thấy người tiến vào, Bảo Bảo và Phong Linh ngẩn người: “Hàm Vương?”.
14 Câu hỏi của hắn khá hời hợt nhưng ánh mắt đang cảnh cáo nàng không được trốn tránh vấn đề. “Dương Nghĩa?”. Phong Linh thuận miệng nói: “Hắn rất quan tâm, chăm sóc ẹ con chúng ta, là bạn tốt”.
15 Phong Linh và Bảo Bảo ngồi trước cửa nhìn một đống rau củ trong sân. “Nương nghĩ biện pháp đi không thì chỗ rau củ này hỏng hết”. “Có rồi”. Phong Linh vỗ tay, đề nghị: “Không thì chúng ta ra chợ bán lại với giá rẻ đi”.
16 Phi Ưng đánh vài cái đã làm cho bọn côn đồ trông thê thảm, Dạ Vô Hàm đứng bên cạnh thờ ơ liếc nhìn bọn chúng sau đó lạnh lùng phun ra một chữ : “Cút!”.
17 Tả Thanh Hàn mỗi tay xách một người đi vào một ngôi nhà khá xa. Dọc đường đi hai mẹ con nhà này không có lúc nào nhàn rỗi, dù bị nhét đồ vào miệng vẫn có thể hành hạ thần kinh của hắn.
18 Tòa nhà không lớn, âm u, trong sân cỏ dại mọc um tùm, cao gần bằng người (@@), bốn phía đều là tường cao. Muốn chạy trốn sao? Trước tiên tìm được cửa rồi bàn tiếp.
19 “Ánh mắt của gia thật tốt, Tàng Tâm vừa tới nơi này không lâu ngài đã biết tên nàng ấy?”. Mặt mũi tú bà hớn hở: “Nhưng mà hôm nay Tàng Tâm đã có khách đặt rồi, không thì ta chọn cho gia một cô nương nhé?”.
20 Nhìn chằm chằm bữa sáng trên bàn đơn giản đến không thể đơn giản hơn, hai mẹ con liếc nhìn nhau sau đó không ai lên tiếng. Tả Thanh Hàn đưa đũa cho hai mẹ con, hai người vẫn cau mày, không chịu động đũa.