1 Editor: tieudangnhi
Đầu đau nhức, đau quá, đau quá.
Đau??? Đau có phải là đại biểu cho nàng còn sống hay không, nàng còn sống!!! Vậy Tiểu Vũ cùng Mục Diễm đâu???
Mạnh Nam vốn đang có chút mơ hồ đột nhiên mở to hai tròng mắt, một khuôn mặt nước mắt lả chả đầu tiên ánh vào đôi mắt nàng.
2 Đầu óc Mạnh Nam nhanh chóng chuyển động, chẳng lẽ đây là một cuộc hôn nhân hào môn đối hào môn, liền vì hiện tại Đường gia suy tàn, cho nên hắn liền muốn từ hôn, nếu cho dù thật sự không thích nàng, thì cũng không cần phải đợi đến lúc này mới lui hôn nha.
3 Editor: tieudangnhi
Nàng hiểu được tâm tình của hắn, nói thật, dáng vẻ hắn thanh tao nho nhã, hào hoa phong nhã như vậy, nhìn thế nào cũng không giống thương nhân, càng giống một thư sinh hơn, bộ dạng tức giận thở hổn hển này, cùng khí chất của hắn cực kì không hợp.
4 Editor: tieudangnhi
Đường Hứa khẽ lắc đầu:”Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi. ” Nữ nhi của hắn, hắn biết rất rõ ràng, bình thường ngay cả một chút chủ kiến cũng không có, như thế nào có thể giúp được hắn chứ.
5 “Tiểu thư, người thật sự không thương tâm sao? Nếu như người muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần cứng rắn chống đỡ. ” Hồng Ngọc nhìn thấy nàng ngốc lăng không nói lời nào, ngưng động tác tay, cẩn thận nói.
6 Editor: tieudangnhi
Tìm một vị trí ngồi xuống, tuỳ ý chọn hai món, Đường Nhược Ảnh lấy văn kiện hợp đồng tự phát thảo ra, cẩn thận nghiên cứu, đôi lúc chỉnh sửa lại, bỡi vì không quen dùng bút lông, nàng liền tự mình làm ra một cây bút đơn giản.
7 Mày Phong Dật Hiên nhíu lại, trong con ngươi, ẩn giấu một tia bất mãn, vừa định đợi nàng giải thích, nhưng mà, khi nhìn về phía nàng, cũng không khỏi ngây người, khoé môi của nàng chậm rãi cười khẽ, không phải cười lạnh, cũng không phải châm biếm, mà là loại cười tựa như ánh mặt trời ban mai, nụ cười kia từng chút từng chút nở rộ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, như một đoá hoa sen chậm rãi nở rộ, như sương như tuyết tinh thuần sạch sẽ, cũng như một loại ánh sáng khiến cho người hoa mắt.
8 Khoảng thời gian lần này so với lần trước dài hơn vài giây, cho dù là nữ nhân khi bị mắng là đàn bà chanh chua đều sẽ rất tức giận, huống chi hắn lại là một nam nhân chân chính.
9 Trong hoàng cung
“Như nhi, chuyện của nha đầu Ảnh nhi kia, ai gia đã nghe nói qua. ” Từ ái trong tiếng nói, mang theo vài phần quan tâm, bà cùng Lam Như Tâm tuy rằng chỉ là biểu tỷ muội, nhưng cảm tình lại cực kỳ tốt, huống chi Ảnh nhi nàng.
10 “Tự nàng đi nói với Ảnh nhi đi. ” Đường Nhược Ảnh vừa về đi vào đại sảnh, đã thấy Đường Hứa vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lam Như Tâm, trong giọng nói cũng tràn đầy tức giận.
11 “Nhị vương huynh, ngươi đang nhìn gì vậy?” Giọng nói mỉm cười, mang theo vài phần tò mò, chuyện có thể làm vương huynh nhìn như vậy thật sự cũng không hề nhiều, khuôn mặt bất cần đời lập tức nhích lại gần, liền nhìn thấy Đường Nhược Ảnh đang cúi đầu đi tới, hơi có chút giật mình:“Di, người kia không phải là đại tiểu thư Đường gia sao?” Hai tròng mắt chuyển hướng sang Quân Vô Ngân, cười khẽ mang thêm vài phần thâm ý: “ Nhị vương huynh, rất đẹp đi?”
Nữ nhân kia quả thực lớn lên rất xinh đẹp, chỉ là, hắn thật không ngờ, nhị vương huynh thế nhưng cũng sẽ bị sắc đẹp hấp dẫn, hắn còn tưởng rằng, ở trong mắt nhị vương huynh, nữ nhân giống heo mẹ, hay giống như tiên nữ, đều không có gì khác biệt, có đôi khi, hắn thậm chí còn hoài nghi nhị vương huynh thích là nam nhân.
12 Đi đến Từ Ninh cung, Đường Nhược Ảnh hơi sửng sốt một chút, Từ Ninh cung này, không giống cái loại uy nghiêm lạnh lùng trong truyền thuyết, ngược lại lại có vài phần thanh lịch cùng ấm áp.
13 Đường Nhược Ảnh cúi đầu xuống, đúng quy củ ngồi ở bên cạnh Thái Hậu, đúng lúc cất dấu đi dung nhan mỹ lệ của nàng, liếc mắt nhìn qua, cùng những nữ tử bình thường căn bản thì không có gì khác biệt.
14 Mà chuyện nàng hiện tại cần phải làm là, làm cho Hoàng Thượng đối với nàng sinh ra phản cảm trước, trong lòng có bài xích, đến lúc nhìn thấy nàng, vẻ đẹp của nàng, thì cũng sẽ suy giảm trong mắt hắn.
15 Quân Vô Tà không chút nào che giấu thưởng thức, hắn cho tới bây giờ đều là loại người tuỳ tâm sở dục, cho tới bây giờ cũng sẽ không bận tâm tới chuyện gì.
16 “Như thế nào? Đây là người Mẫu Hậu nói ôn nhu hiền lành, thiện lương am hiểu ý người, hừ, thật đúng là thiện lương am hiểu ý người nha!!!” Đôi mắt Hoàng Thượng lạnh lùng đảo qua Đường Nhược Ảnh, khi chuyển hướng sang Thái Hậu, lạnh lùng hừ nói, giọng nói cũng nghiêm khắc, lạnh như băng.
17 “Hiên, ngươi nghe đi, ngươi nghe không, nữ nhân kia lại còn dám tiến cung quyến rũ Hoàng Thượng. ” Trưởng Tôn Dự đi trên đường nghe thấy mọi người nghị luận bàn tán, vẻ mặt khinh bỉ nói:”Ta đã nói rồi, nữ nhân kia ngày đó đối với ngươi là có mục đích riêng, ngươi còn chưa tin, còn che chở cho nàng ta.
18 Đường Nhược Ảnh đi theo phía sau nam tử lạ mặt, dọc theo đường đi, cái gì cũng không có hỏi, chỉ là lẳng lặng tiêu sái bước theo, hắn hơi hơi kinh ngạc, vốn nghĩ nàng sẽ sợ hãi, sẽ không cùng đi với hắn, hắn vốn đang tính có nên trực tiếp đánh nàng hôn mê rồi mang đi gặp chủ tử, thật không ngờ, nàng thế nhưng ngay cả hỏi cũng không hỏi lấy một câu, liền đi theo hắn.
19 Phong Dật Hiên chỉ cảm thấy bản thân mình hình như lập tức rơi vào hầm băng, nháy mắt bị đông lại, thẳng tắp đứng ở lối đi cầu thang, quên luôn cả bước về phía trước.
20 “Không quấy rầy Vương gia cùng Đường tiểu thư, Dự, chúng ta đi trước đi. ” Hiểu được tình cảnh của nàng, Phong Dật Hiên cơm cũng không ăn, liền cáo từ rời đi, Đường Nhược Ảnh nao nao, nàng tuy rằng cùng Phong Dật Hiên tiếp xúc một lần, nhưng cũng hiểu là người kiêu ngạo cỡ nào, không có khả năng sẽ hướng thứ gì cúi đầu, quản chi người kia là Quân Vô Ngân, nhưng hôm nay hắn lại ngay cả cơm đều không dùng liền ly khai như vậy.