21 “Ngươi thấy mục đích bổn vương mời ngươi tới là gì?” Đôi mắt híp lại ẩn giấu vài phần lợi hại, giống như muốn nhìn thấu nàng.
Hắn mời nàng đến, vốn chỉ là xúc động nhất thời, hắn chỉ là muốn nhìn xem nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, muốn biết rằng, vẻ hiền lành lúc trong cung của nàng, có phải cố ý nguỵ trang hay không.
22 Mộ Dung Lăng Thiên đi vào thư phòng, liền tự mình ngồi ở một bên, tự nhiên giống như nhà của mình. Thậm chí ngay cả hành lễ cơ bản nhất cũng không có.
23 Nam tử chậm rãi đi ra, y phục tuỳ ý, nút thắc áo dài phân tán mở ra, mi mắt nhắm lại, tóc đem như mực tuỳ ý phân tán, rũ xuống trán, dọc trượt xuống đôi mắt, phủ trên hai má.
24 Đường phủ.
“Ảnh nhi, ngươi xem, đây là do Đường gia chúng ta làm ra, thật sự là quá thần kỳ. ” Đường Hứa cầm gốm xứ mới ra, vẻ mặt khó có thể tin, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đồ xứ xinh đẹp như vậy.
25 Xưởng in ấn Đường gia.
Đường Nhược Ảnh đang xử lý một chút chuyện, Phong Dật Hiên đột nhiên xông vào, thoạt nhìn, hình như có chút cấp bách.
Nàng nâng mắt, ngây ngốc nhìn hắn, sau đó lập tức cười nói:”Ngươi đã đến rồi.
26 Phong Dật Hiên đến nửa ngày cũng không thể phục hồi tinh thần lại, tuy rằng đã sớm chứng kiến được sự bất đồng của nàng, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến, nàng sẽ làm cho người ta rung động như vậy.
27 Ngây ngốc, Đường Nhược Ảnh từ trong hưng phấn vừa rồi nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hiểu được hắn đang hiểu lầm ý tứ của nàng.
Thật không ngờ tiên nhân cũng sẽ tức giận, hơn nữa khuôn mặt bình thường lúc nào cũng mang theo nụ cười của hắn, nóng giận lên cũng rất doạ người.
28 Editor: tieudangnhi
Lần trước Thanh Phong cố ý bẩm báo chuyện này với hắn, hơn nữa hắn cũng đã chứng thực, ngày đó Quân Vô Ngân cùng nàng thật đúng là ở cùng tửu lầu Khước Hoặc.
29 Trong nháy mắt, Đường Nhược Ảnh đã khôi phục bình tĩnh như thường ngày, tuy không biết vì sao tối nay hắn đến đây? Hiện tại hắn xác thực làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm.
30 Bởi vì vẫn là mùa xuân, thật ra tay áo ngủ cũng khá dài, cổ áo không phải là loại rất thấp, cho nên cũng không để lộ nhiều phần da thịt ra ngoài cho lắm.
31 Mặt đáng yêu hơi cứng đờ, đôi mắt ẩn ý cười cũng bị kiềm hãm, “Hắn?? Hắn thật là mỹ kinh vì thiên nhân, nhưng dù sao hắn cũng là. ” Trong thanh âm mang theo áp lực, mang theo vài phần khó xử, cũng ẩn chứa tia lo lắng:“Sư huynh, làm như vậy có phải hay không quá độc ác.
32 Châu nhi đi vào Phong phủ, do dự không dám bước về phía trước, lại không thể cứ như vậy mà trở về, không hoàn thành được nhiệm vụ mà tiểu thư đã giao, nàng làm sao có thể trở về ăn nói với tiểu thư đây.
33 Ngay cả Phong Dật Hiên luôn luôn bình tĩnh, khóe môi đều nhịn không được rút một chút, nữ nhân này mặc như vậy, vẽ mặt thành như vậy, thế nhưng cả thanh âm đều.
34 “Cái gì? mười vạn bản?” Phong Dật Hiên kinh ngạc:”In nhiều như vậy…?”
In nhiều như vậy, ai mua nha, đến lúc đó bán không được, nàng không chỉ không kiếm được tiền, chỉ sợ ngay cả vốn cũng sẽ bị lỗ mất.
35 “Ha ha ha…” Đường Nhược Ảnh cất tiến cười to, đặc biệt khi nhìn đến Trưởng Tôn Dự đang bì bỏm trong nước, cười càng thêm lớn tiếng.
“Ngươi nha…” Trên mặt Phong Dật Hiên cũn lộ ra nụ cười thản nhiên, cười khẽ ra tiến, không có nửa điểm ý tứ trách cứ, ngược ại lại man theo vài phần dung tún.
36 “Đây không phải là Phong Dật Hiên sao?” Khi Hoàng Thượng thất rõ bức hoạ trên quyển sách, trong đôi mắt lại tràn đầy kinh ngạc, thậm chí còn có chút hoài nghi bản thân nhìn lầm rồi, người trên mặt sách làm sao có thể là Phong Dật Hiên chứ, Phong Dật Hiên cho tới bây giờ cũng là loài người đàng hoàng, không có khả năng sẽ xuất hiện trên loại sách này nha?
“Người này… Thật đúng là rất giống Phong Dật Hiên.
37 “Ân. ” Rầu rĩ lên tiếng, lần này mới đem quyển sáh trên tay trả lại cho Quân Vô Oánh…
Chỉ là, hai người hình như đều không có ý định rời đi, Quân Vô Ngân hẳn là muốn ở lại nghe rốt cuộc Phong Dật Hiên sẽ ứng phó như thế nào, mà Quân Vô Oánh lại vô hạn chờ mong có thể mượn cơ hôi này để nhìn thấy Phong Dật Hiên.
38 “Nàng còn nói cái gì?” Trong giọng nói của Hoàng Thượng đã có sự tức giận rất rõ ràng, thiên hạ này, người dám cùng hắn nói điều kiện còn không có quá vài người, nàng ta thật là to gan.
39 Bởi vì Phong Dật Hiên cũng không biết là cái gì, cho nên liền nhích lại gần, có chút tò mò quan sát.
Hoàng Thượng chậm rãi mở bản vẽ ra, liếc mắt xem, mày không khỏi nhíu chặt, trong đôi mắt, có rất nhiều nghi hoặc cùng khó hiểu.