1 Năm Trung Bình thứ 3 (Công nguyên năm 187), thời Đông Hán Trung Quốc, tại Thường Sơn Hà Bắc, trên sân phơi lúa mạch của Triệu gia trang, một thanh niên đang vung trường thương, luyện tập võ nghệ.
2 Thời gian một năm qua đi rất nhanh, hiện tại điều duy nhất khiến Triệu Vân lo lắng chính là sức khỏe phụ thân Vân Như càng ngày càng kém. Y thuật Triệu Vân Như có cao nữa, cũng chỉ có thể duy trì mà thôi.
3 Một tháng sau, ta (chính là Triệu Vân Như) cũng rời khỏi gia hương, bắt đầu hành trình của mình. Lúc trước không đi cùng Vân ca ca, vì ca ca nhất định không đồng ý, hơn nữa, ta còn có việc tự mình phải làm.
4 Ngày hôm sau, ta nói Quách Gia với: “Ca ca, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Viên Thiệu đích xác là đồ ngu đần, cũng không có nghĩa thủ hạ lão ta đều ngu cả, trong đám mưu sĩ của lão vẫn có nhân vật lợi hại, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi!*” Quách Gia gật đầu nói phải, chúng ta vội vàng thu thập hành trang, rời khỏi Nghiệp thành.
5 Cáo biệt Trương Dương, ta nghĩ đi nghĩ lại có nên đi Trường An hay không? Không phải đi gặp tên Đổng Trác sắp chết, mà để tìm Giả Hủ, đối với mấy tên tôm tép nhãi nhép còn lại ta không có hứng thú.
6 Ta cười: “Quân thượng chính là cảm giác mình chưa đủ thực lực, khó tranh thiên hạ chăng? Để Như vì quân thượng giải thích: Như đã đoán được, Đổng Trác kia làm điều ngang ngược, người người oán trách, mạng khó lâu dài.
7 Tào Tháo tất nhiên rất cao hứng. Thấy chuyện đã tương đối hòm hòm, sắc trời đã tối, ta cũng đứng dậy cáo từ. Tào Tháo vội vã ra lệnh cho thủ hạ chuẩn bị chỗ ở, lệnh bọn hắn chăm sóc ta cho tốt.
8 Ta nghĩ đi nghĩ lại, còn gì cần nói thêm hay không? Đúng rồi: “Chủ công, Tôn Kiên bị Lưu Biểu giết chết, có khả năng hắn tấn công Lưu Biểu do Viên Thuật sai khiến, Lưu Biểu người này nhất định sẽ trả thù Viên Thuật.
9 Lại nói, sau khi rời khỏi Tào Tháo, ta suất lĩnh thương đội chạy thẳng đến Trần Lưu. Lúc này thái thú Trần Lưu Trương Mạc vẫn là bạn tốt của Tào Tháo.
10 Mang theo bọn người Điển Vi, ta vội vã đi tới quận Đông Lai ở Bắc Hải, nơi này là quê hương của Thái Sử Từ – ngũ ca của Vũ ca ca. Dựa theo trí nhớ của Vũ ca ca, hiện tại Thái Sử Từ đang ở Liêu Đông tránh họa.
11 Rời khỏi Bắc Hải, ta không mang theo Điển Vi, để huynh ấy ở lại chiếu cố nghĩa mẫu. Tên gia hỏa này cũng giống ta, từ nhỏ không có mẹ, phụ thân lại là người lỗ mãng, trừ bỏ săn thú, không biết dạy dỗ con trai, mặc cho con mình ở ngoài lăn lộn hoành hành.
12 Ngày hôm sau, ta lưu luyến cáo biệt mọi người, tiếp tục đi lên phía bắc. Sau khi ra khỏi biên giới Nam Bì, chúng ta rút kinh nghiệm, không đi đường qua thôn xóm hẻo lánh nữa, cứ trực tiếp theo đường lớn hướng về U Châu.
13 Nửa tháng sau, theo bọn thuộc hạ sắp xếp, ta cùng hơn ba mươi gia đình tiến vào trong núi Từ Vô. Trong nhóm người này, không chỉ có gia đình lão nhân hái thuốc kia, lão nhân gia họ Chu, dĩ nhiên là hậu duệ nhà Chu, còn tụ tập thêm những người biết kiến trúc, nấu rượu, rèn sắt đi cùng.
14 Chuyện trèo tường nhà người khác hình như ta chưa từng làm, ha ha, hôm nay chơi thử xem sao. Tìm được tới nơi, cũng may tường nhà gia đình này cũng không cao lắm.
15 Chờ ta an trí hai người xong (chủ khách điếm quả thật tưởng ta mang bệnh nhân về), ta tự kiếm thuốc trị thương, vội tới bôi thuốc cho Công Tôn Hồng. Phải nói hắn cũng thật kiên cường, cố chống đỡ như vậy đã nửa ngày.
16 Một lát sau, Tống Liệt thấy ta không phản ứng gì, hắn tiến lên nói: “Ý tưởng của Công Tôn huynh có thể dùng được. Công tử, chúng ta tới nơi này chính là để buôn bán.
17 Đi theo tên đó, chúng ta vào một căn phòng bên trong xưởng rèn. Nơi này xem ra là một gian hình phòng, trong phòng tất cả đều là hình cụ, thật ghê tởm.
18 Khi ta trở lại Quyên Thành đã là trung tuần tháng tư. Tào Tháo vừa đánh bại quân Viên Thuật xâm lấn, đuổi tên bất tài vô học này chạy một mạch tới Thọ Xuân.
19 Chúng ta ba người đều chăm chú nói chuyện với nhau, không biết đã có người tiến vào. Chờ ta nói xong, Tào Tháo cùng Tuân Úc còn đang trầm tư, đột nhiên có tiếng người nói: “Nghe ngươi nói, ta thật sáng lòng.
20 Nửa ngày sau, ta mới ổn định tinh thần: “Chí Tài huynh, tuy nói mạng do trời, nhưng có thể cố hết sức, Tử Vân chắc chắn sẽ vì huynh mà cố, huynh cũng không thể từ bỏ.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 100