81 Không khí sặc mùi chiến tranh giữa Viên – Tào đã bao phủ Trung nguyên, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Lưu Biểu ở Kinh châu đã nhận được thư của Viên Thiệu, mặt ngoài đáp ứng với sứ giả của Viên Thiệu, cho hắn trở về hồi báo xác nhận quan hệ đồng minh, trên thực tế ông ta chỉ muốn tọa sơn quan hổ đấu, hai bên đều không dễ chọc, người nào thắng cũng có thể xông tới nuốt gọn Kinh châu, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, ai ta cũng không giúp.
82 Tin tức Trương Tú đến hàng khiến ta thở phào, đỡ phải nghe bọn họ lải nhải nữa. Ta cũng không để ý Tào Tháo làm gì để thu phục nhân tâm, chuẩn bị chiến tranh thế nào.
83 Người duy nhất trong phòng không bị ánh mắt Tào Tháo khiến cho sợ hãi chính là ta. Bởi vì, nói sao đi nữa, ta thấy Tào Tháo đã bình tĩnh rất nhiều, không bao giờ xúc động như trước nữa, hôm nay ta đã tận dụng đúng thời cơ.
84 Chuyện đã quyết định xong, mọi người cũng cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi cực độ, Tào Tháo cũng không còn sức nói chuyện khác, phất tay cho tất cả lui xuống.
85 Ta thở dài một tiếng rồi nói: “Văn Nhược, các ông đi rồi, ta cùng chủ công còn nói chuyện rất lâu. Ông ấy tuy rằng tức giận chuyện hoàng đế muốn giết mình, nhưng cũng không muốn làm gì vị hoàng đế ấy, chỉ là rất thương tâm thôi.
86 Thời gian trôi rất nhanh, biệt viện tường cao thi công cũng rất nhanh, xem ra Tuân Úc cũng đem mọi sự tức giận trút lên đám người Đổng Thừa. Đây đúng là biệt viện tường cao, không chỉ có tường cao khác thường, hơn nữa bốn phía tường thành còn thi công thêm các lũy canh, trong đặt binh lính, mọi người thấy vậy đều kỳ lạ, đi hỏi thợ xây, được trả lời là để cho hoàng cung được an toàn.
87 Lúc này, Tuân Úc so với ta còn nóng vội hơn. Năm ngày sau khi Tào Tháo áp dụng biện pháp sấm sét kia, ta đang cùng Tứ ca và Ngũ ca thảo luận chuyện cưới vợ cho Nhị ca cùng Ngũ ca, Tuân Úc đã tìm tới cửa, ông ta muốn sắp xếp cho ta vào cung gặp Hoàng đế.
88 Nội loạn ở Hứa Đô đã giải quyết xong một công đoạn, mọi người nên làm gì đều đã làm. Nhưng mà trong lòng ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà nghĩ mãi không ra.
89 a đi thẳng theo phòng tuyến Hoàng Hà tới Nghiệp thành, chỉ gửi cho Tào Tháo một phong thư, chỉ rõ phòng tuyến nơi đây còn chưa đủ để bảo vệ bên trong, tính ổn định của phòng tuyến Hà Nội là vấn đề trọng yếu nhất.
90 Thời gian trôi qua một lúc lâu, Vân ca ca mới từ trong suy tưởng trở lại hiện thực. Ta nhìn huynh ấy, hỏi: “Ca ca, huynh chưa trả lời muội, vạn nhất Lưu hoàng thúc chết trong tay Tào Mạnh Đức, huynh sẽ thế nào?” Vân ca ca cau chặt mày: “Ta chưa từng nghĩ tới.
91 Từ chỗ Viên Thiệu ta chạy thẳng một mạch, không tới vài ngày đã về tới Thọ Quang. Thọ Quang huyện lệnh, cũng là lão quản gia Lý Tháp của dược điếm vô cùng vui vẻ đón ta vào nha môn: “Công tử đi nhiều năm cuối cùng đã về! Cậu xem, lão làm quan không tồi đâu!” Đúng là không tồi, chính sách của ta định ra ông ta chẳng thay đổi điều gì, bản thân cũng không hưởng thụ gì, chẳng qua bụng tròn lên không ít.
92 Thấy thái độ của Phan Chương, trong lòng ta hiểu rõ hắn không phục, ta nhất định phải thu phục hắn. Không thèm nhìn khuôn mặt quật cường đó, ta cất đi hình ảnh hiền hòa, đem khí thế của mình mạnh mẽ phóng ra, nhìn về phía hải vực trước mắt, lạnh nhạt hỏi hắn: “Ta nghe nói, tướng quân vốn dĩ muốn tới Giang Đông, phải không?” Từ Thịnh nhìn ta trong lòng chấn động, Phan Chương bị khí thế của ta ép tới, thấy miệng khó nói ra lời, nhưng mà, tính cách kiên cường của hắn vẫn chiếm thượng phong: “Không sai.
93 Lúc ta tới Thọ Quang sắp xếp công việc, đại chiến Tào Viên dưới sự quan sát chăm chú của các phương đã bắt đầu mở màn. Tháng hai năm Kiến An thứ năm (công nguyên 200), Viên Thiệu tự mình suất lĩnh hơn mười vạn đại quân từ Nghiệp thành xuôi về phía nam, tiến vào chiếm giữ Lê Dương.
94 Trước khi ta tới Giang Đông, Tào Tháo vừa đồng ý thỉnh cầu phong Tôn Sách làm Đại Tư Mã, còn đính hôn Tào Chương cho con gái Tôn Bí, hơn nữa lệnh cho Thứ sử Dương Châu Nghiêm Tượng cử Tôn Quyền làm mậu tài*, tận lực bày tỏ thành ý hòa hảo, bắt quan hệ thân thích.
95 Thấy bộ dáng xấu hổ của Tôn Sách, trong lòng ta thở dài, liền đứng dậy nói: “Ta biết, thanh danh Triệu Như không tốt, vốn là một thương nhân, không được người ta coi trọng.
96 Hôm nay là ngày hai tháng tư, cách sự kiện lịch sử ngày bốn tháng tư còn hai ngày, nhưng Tôn Sách lúc này đang ở Khúc A, không phải Đan Đồ, có phải ta đã thay đổi lịch sử rồi hay không? Việc Tôn Sách gặp chuyện sẽ không phát sinh nữa sao? Nếu quả thật không phát sinh thì quá tốt! Ôi, đợi bọn họ thương lượng ra kết quả, lúc nào ta có thể trở lại Hứa Đô đây? Lúc này Tào Tháo đã suất lĩnh đại quân lui về Quan Độ chưa đây? Tác dụng của phòng tuyến Bạch Mã – Diên Tân là kéo dài thời gian chỗ Viên Thiệu, không phải thật sự có thể bảo vệ Hoàng Hà.
97 Ta bị đánh thức dậy bởi một tiểu binh rót thuốc vào miệng khiến ta bị nghẹn: “Khụ, khụ, khụ…” Ta vô lực nói: “Trời ạ, có cách đút thuốc như vậy sao?” Tiểu binh vội nói: “Bọn tôi sợ ngài bị hôn mê.
98 Từ sau khi ta và Tôn Sách hoàn toàn bình phục, mỗi ngày đều chỉ biết ăn chơi. Đương nhiên, ta vẫn thường xuyên đến dược điếm nghe chiến báo từ phương bắc ở chỗ bọn tiểu nhị.
99 Thời gian thoắt cái đã tới tháng năm, Tôn Sách không muốn ở lại Khúc A điều dưỡng nữa. Ta cũng không thể nói gì thêm, thương thế của hắn sớm đã lành, đành trơ mắt nhìn Tôn Sách hạ lệnh cho Tôn Quyền, Trương Chiêu giữ Khúc A, xử lý sự vụ thường ngày, bản thân dẫn chúng tướng một lần nữa tới Đan Đồ.
100 Không thể nói Ngô quân chuẩn bị không đầy đủ, quyết sách của Chu Du không thể nói là không lợi hại, nhưng người mạnh còn có người mạnh hơn, Cao Thuận cùng Hàn Hạo phối hợp không phải là hoàn hảo, nhưng tuyệt đối rất lợi hại, Tào Tháo cho Hàn Hạo hỗ trợ Trần Đăng thủ thành, nhưng sau khi cùng Trần Đăng phân tích tình huống, hắn quyết định đi Thọ Xuân.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 13
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 9