1 “Cảnh cáo, cảnh cáo, mời túc chủ lập tức trở về chờ đợi nhiệm vụ, bằng không gạt bỏ!” Thanh âm máy móc âm lãnh vang lên trong đầu, thiếu niên ngồi trên xe kéo không hề xúc động, thẳng đến kịch liệt đau đớn thổi quét toàn thân, mới run rẩy mở miệng: “Hải Tử ca, anh dừng lại đi, em không vào thành.
2 Bầu không khí trong phòng ăn không tính là tốt, chỉ có Tiết Thụy liên tiếp bắt chuyện với Chu Doãn Thịnh, ba người còn lại trầm mặc không nói, tư thái dùng cơm cũng cao quý phi phàm, càng phụ trợ Chu Doãn Thịnh thành một tên nhà quê chưa thấy qua việc đời.
3 Bởi vì muội muội qua đời, Tiết Tử Hiên biết mình là một con quái vật. Năm ấy hắn mười một tuổi, vì tham gia cuộc thi đàn dương cầm quốc tế Chopin, mỗi ngày đều ở trong phòng đàn luyện tập.
4 Trong mộng cảnh tốt đẹp, Tiết Tử Hiên chậm rãi nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn rời đi nhân thế, lại không biết vì sao đi đến một không gian rộng lớn vô ngần.
5 —
Ô tô càng chạy càng gần, một tòa biệt thự mang hoa viên đứng sừng sững giữa bãi cỏ xanh mượt như dệt, sâu trong sân gôn cây cỏ xum xuê, bánh xe nghiền qua con đường phủ kín đá vụn, phát ra tiếng vang “lạch cạch lạch cạch”.
6 Đến cùng không phải bệnh viện nhà mình, không có chỗ dừng xe chuyên dụng, Tiểu Vương vòng quanh bãi đỗ xe rất lâu mới cướp được một chỗ, rốt cuộc đầy đầu mồ hôi dừng xe lại.
7 Hai người đi đến phòng cấp cứu, đèn đỏ còn chưa tắt, Tiết Lý Đan Ny uể oải ngồi tựa trên ghế, Phúc bá chắp tay sau lưng đi tới đi lui, Tiểu Vương trốn ở thang lầu hút thuốc.
8 Lúc này Chu Doãn Thịnh đang ngồi trong phòng thử quần áo, buông mi nhìn chằm chằm trí não trên cổ tay, ngay lúc vừa rồi, trình tự trừng phạt cấp một đã kết thúc, trên trí não đếm ngược thời gian từ 00:00:01 chuyển thành 00:00:00, nói cách khác, một giờ kịch liệt đau đớn, không nhiều một phút không thiếu một giây.
9 “Được rồi, xem xem còn quên mang cái gì không. ” Trước khi kéo khóa vali lại, Tiết Tử Hiên ôn nhu nhắc nhở.
“Em có thể mang theo cái này sao?” Chu Doãn Thịnh chỉ chỉ laptop đặt ở trên bàn, hắn hiện tại một phân tiền cũng không có, dù sao cũng phải vì sau này rời đi Tiết gia mà tính toán cuộc sống.
10 Tiết gia rối loạn một trận, cuối cùng nâng Tiết Tịnh Y bán hôn mê về phòng ngủ, Tiểu Đặng truyền dịch cho nàng, làm sơ cứu đơn giản, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ, bên kia nói rất nhanh sẽ lại đây.
11 Chu Doãn Thịnh vội vàng chạy về phòng trong ánh mắt ghét cay ghét đắng của Phúc bá, tắm nước ấm, vốn định trực tiếp lăn lên giường ngủ, nhớ tới đại thiếu gia phân phó, bĩu môi bưng một chậu nước ấm tới, không tình nguyện ngâm chân một lát.
12 Dưới lầu, tiềng ồn ào càng ngày càng kịch liệt, hắn thuận thế buông Tiết Tịnh Y ra, thăm dò nhìn lại. Chỉ thấy Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Thụy cách bàn ăn chỉ trích lẫn nhau, dưới đất tràn đầy mảnh sứ vỡ cùng thức ăn vương vãi, Tiết Tử Hiên ngồi ở một chỗ khác, từng ngụm nhỏ nhâm nhi cà phê, tư thái thập phần thanh thản.
13 Tiết Tịnh Y đứng trên ban công đợi một ngày, từ buổi sáng đến chạng vạng, thủy chung không thấy chiếc xe màu đen của ca ca chạy lên đường rải đá.
“Tiểu thư, trở về phòng ngủ một hồi đi, cô đứng một ngày làm sao chịu nổi.
14 ?T NGƯƠI
Chu Doãn Thịnh nghe động tĩnh chợt dừng cước bộ, Tiết Tử Hiên lại không hề có phản ứng, cường hành lôi hắn đi.
Đau đớn còn đang duy trì, nhưng tình huống lại phi thường lạc quan.
15 Phúc bá cầm lệ chầm chập đi ra cửa phòng, Tiểu Vương, Tiểu Chu cùng Tiểu Đặng tiến lên đi giúp cầm hành lý. Tiết Tịnh Y ngồi trên sô pha ngẩn ra nhìn, đầy mặt mờ mịt vô thố, phảng phất còn chưa rõ ràng tình huống.
16 Gần đây Chu Doãn Thịnh sống thoải mái cực, cũng không biết Tiết Tử Hiên sau lưng làm cái gì, hắn nguyên bản cho rằng Tiết phụ Tiết mẫu vội vàng chạy về nước là vì xử lý “tiểu yêu tinh” mình đây, nhưng thực ra không có.
17 Từ sau khi lắp ráp Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện, Chu Doãn Thịnh lục tục mua rất nhiều linh kiện, tính toán lại chế tạo mấy cái có tính thực dụng cao. Có chút linh kiện trên thị trường không có, Tiết Tử Hiên trực tiếp giúp hắn đặt hàng qua mạng rồi đưa đến Tiết trạch, gián tiếp dẫn đến garage nhiều lần xây dựng thêm.
18 Tiết Tử Hiên dụi tắt thuốc lá, vẻ mặt khó lường. Lời uy hiếp lúc nãy chỉ là có lệ, cũng không phải bản ý của hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cất giữ phần cảm tình này, ngược lại hận không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết.
19 Hai người mới vừa khai huân, tình thế liền một phát không thể vãn hồi, vô luận đi đến chỗ nào, đang làm cái gì, đều có thể bất tri bất giác hôn cùng một khối, hôn hôn liền lăn lên giường, cứ thế là tiêu tốn vài giờ.
20 Tiết Tử Hiên động tác rất nhanh, ngày hôm đó liền mua một chiếc đàn dương cầm, để người đưa đến Tiết trạch, hơn nữa cải tạo thư phòng của Tiết Thụy thành phòng đàn.