41 Kéo theo Thái Sử Từ, cáo biệt Tôn Sách đang thở vắn than dài, mang theo thuộc hạ, chúng ta ra đi. Đương nhiên, dược liệu mang theo để lại cho Tôn Sách, coi như là lễ ra mắt! Thái Sử Từ dọc đường đi liên tục thở dài, hắn vẫn luôn cảm thấy trốn tránh trong quân doanh của Tôn Sách ba ngày thật buồn bực Như tính cách hắn, thà rằng liều chết đánh một trận còn hơn! Ta hôm đó chính là liên tục dọa nạt bức ép, bức ép là lấy cả tính mạng của mình để buộc hắn, ta nói, hắn bị bắt hoặc bị cái gì ngoài ý muốn, ta sẽ chết cho hắn xem; dọa rằng, ta và hắn nếu có chuyện gì, nghĩa mẫu làm sao sống nổi, mới bắt hắn đồng ý được.
42 Ra khỏi Lữ phủ, ta thở phào một cái, quay đầu nhìn Trương Liêu, rất tự nhiên hỏi hắn: “Nhị ca, phủ đệ của huynh ở đâu vậy? Đệ muốn sắp xếp hàng hóa xong rồi sẽ tới.
43 Ta cũng không nói nhiều, cùng Trương Liêu đi thẳng tới doanh trại thành bắc của Cao Thuận. Quân doanh không lớn lắm, người trong doanh cũng không nhiều, khoảng chừng hai ngàn.
44 Thời gian qua thật mau, ta ở đây thoáng cái đã hơn hai tháng, lúc này đã tới tháng 12 năm 195. Vì để sau này có thể thuận lợi thu phục Lữ Bố, ta ở chỗ Lữ Bố dốc sức trổ công phu, nhất định khiến bọn họ nhớ ta thật kỹ.
45 Lại nói, hiện tại lúc này ta còn đang ở Tiểu Bái. Lữ Bố thật sự không thích hợp với chuyện tranh bá. Còn Viên Thuật, phàm là người có chút đầu óc cùng lý trí đều không muốn quan hệ với y, thanh danh của y trên thực tế còn tệ hại hơn cả Lữ Bố.
46 Hai ngày sau, bọn người Lưu Bị còn đang thảo luận thích khách là do ai phái đến, ta mượn danh nghĩa là bệnh binh, rời khỏi quân doanh Lưu Bị, trở về Tiểu Bái.
47 Ngày hôm sau, ta tỉnh lại, cảm thấy khá hơn nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy không yên lòng chuyện Quách Gia. Không sai, ta đã thay đổi lịch sử, hắn chắc không xảy ra chuyện gì đâu! Càng nghĩ càng sợ, ta gọi Tần Dũng: “Ngươi chuẩn bị ngựa, lập tức theo ta đi Dĩnh Xuyên.
48 Vài ngày sau, ta cũng về tới Hứa Đô. Lúc ta đem Tần Dũng tới cửa phủ Tào Tháo, mới nhìn giật mình, thật náo nhiệt, người đến kẻ đi, chẳng giống phủ tướng quân chút nào, giống cái chợ hơn.
49 Nói đi nói lại, ta vẫn muốn nghĩ làm cách nào để qua được cửa ải hoàng đế này. Không đợi ta nghĩ cho kỹ, tai họa đã tới. Buổi chiều, ta đang cùng Tần Dũng thảo luận việc để Công Tôn Hồng chế ra một đám bàn đạp, chợt nghe ngoài phòng có tiếng phá cửa.
50 Đám người Tào Tháo cực khổ tìm ta, ta không hề biết. Hôm đó, sau khi ngất đi, Tiểu Bạch không ngừng mang ta chạy. Lúc ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một khu rừng rậm, người nằm trên cỏ, bên tai có tiếng suối nước chảy qua.
51 Lúc ta tinh thần tỉnh táo trở về hiệu thuốc, thấy Tần Dũng đang đi đi lại lại loanh quanh ở đó. Thấy ta tiến vào, hắn toàn thân thả lỏng, cả người mềm nhũn: “Công tử, cậu còn không trở về, tôi gấp muốn chết.
52 Ta nhìn bọn họ, không đúng nha, thiếu một người: “Chủ công, hôm nay chỉ có mấy vị tiên sinh này thôi sao? Ngài có phải còn có một vị hiền sĩ nữa chưa giới thiệu cho thần không?”
Tào Tháo vừa nghe, vui vẻ: “Nói thật đi, có phải lại tìm được người cho ta rồi không?”
Ta cười: “Vẫn là chủ công hiểu thần.
53 Đùa thì đùa, việc chính vẫn phải làm: “Chủ công, nói chính sự đi. Thần có một phương pháp tuyển chọn tinh binh, rất hữu dụng. Chủ công, quân Thanh châu của ngài không tới mười vạn, phải gia tăng huấn luyện, tận lực đảm bảo sức chiến đấu, đại chiến vẫn còn ở phía trước.
54 Nửa tháng sau, mọi chuyện cần thiết đã an bài thỏa đáng. Vu Cấm cùng Hứa Chử bắt đầu lựa chọn đội ngũ tinh binh, việc luyện binh của Tào Thuần cũng bắt đầu triển khai.
55 Uyển thành là yết hầu thông giữa Duyện châu, Dự châu với Kinh châu, là vùng đất giao tranh binh địa. Trương Tú, Bắc địa Thương vương của Tam quốc, võ thuật của hắn đúng là rất mạnh, đáng tiếc, khả năng làm chính trị của hắn lại thua xa võ nghệ.
56 Giờ mùi, ta phát hiện một tên lính đi ra từ Trương phủ, vội vàng rời khỏi thành. Sau khi hắn đi, Trương phủ bắt đầu náo nhiệt, chẳng lẽ còn muốn mở tiệc chiêu đãi giữa đêm khuya sao? Ta nghi ngờ, trong lòng sự bất an ngày càng tăng, cuối cùng chờ không nổi nữa, đứng dậy ra khỏi thành, không được, hôm nay ta phải gặp được Tào Tháo!
Đến Tào doanh, vừa trình bày việc ta muốn gặp Tào Tháo, tiểu binh trả lời, Tào đại nhân có lệnh, hôm nay ai cũng không gặp, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
57 Vận khí của ta không tệ, lúc ta về tới Tào doanh, nơi đây đã không còn ai, chỉ còn lại khung cảnh hỗn độn. Tào quân chạy trốn, quân Trương Tú truy kích, nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
58 Tào Tháo ở bên kia thu binh trở về, ta lúc này mang theo Trâu thị đang trên đường về Hứa Đô, không có ngựa, cũng không tìm thấy xe ngựa, chúng ta ròng rã đi một tuần mới tới Tương thành, mua một chiếc xe ngựa, so với đại quân Tào Tháo về tới Hứa Đô muộn hơn bốn ngày.
59 Địa bàn Dương châu ở phía bắc Trường Giang có thể nói chúng ta đã thu phục được, chỉ còn địa bàn phía nam Trường Giang mà thôi, ta cần phải tìm biện pháp tiếp cận.
60 Cuối thu thời tiết thật dễ chịu, ta đặt chân tới Nghiệp thành. Đương nhiên là thế, ta sao cũng phải chờ Nghiệp thành có cái ăn rồi mới tới, ta không muốn đến đó ăn dâu tằm (tuy rằng thứ này thỉnh thoảng làm sạch rồi ăn cũng không tồi).
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50