61 Đảo mắt đã qua hơn mười ngày, ta mỗi ngày đều đặc biệt tới Viên phủ, tận lực nịnh bợ Viên Thiệu, lại dùng hết thủ đoạn lấy lòng Lưu thị, sức mạnh thổi gió bên gối rất lớn, đối với Viên Thượng lại càng hợp ý, chỉ cần nói chút thông tin ăn chơi nam bắc, mấy trò chơi của đám công tử nhà giàu.
62 Ta cũng mừng rỡ: “Nói như vậy, tướng quân quyết định quy thuận Tào công?”
Trương Yến gật đầu: “Đúng. Kỳ thực, ta đã có ý nghĩ rời núi sát nhập với một chư hầu nào đó.
63 Trong ba năm tiếp theo, Trương Yến dùng phương pháp này không ngừng từ những nơi hẻo lánh của Hắc Sơn đột nhiên xuất hiện trong khu vực Viên Thiệu khống chế, đánh bất ngờ và phân phát toàn bộ lương nhu.
64 Thấy Tào Tháo có vẻ vẫn không cam lòng, ta cười nói: “Được rồi, chủ công, nếu một năm sau, Trương Tú còn chưa quy thuận, thần cam đoan theo ngài đi chinh phạt, thế nào?”
Tào Tháo mở to mắt không tin tưởng nhìn ta nói: “Một năm, một năm sau hắn sẽ tới sao? Tử Vân, ngươi có nắm chắc không?”
Ta đương nhiên là có: “Chủ công, thần nghĩ, hiện tại chúng ta phải lo thu thập Lữ Bố đã! Chỉ cần chúng ta có được Lữ Bố trong tay, Trương Tú không chạy đến mới lạ.
65 Cùng Tào Tháo thương lượng tính kế với bằng hữu xong, ta tính toán một chút, thời gian còn sớm, có thể ghé qua chỗ Lữ Bố. Đúng rồi, thiếu chút nữa quên chuyện chính (hình như đều là chính sự): “Chủ công, thần lần này tới chỗ Viên Thiệu đã đào giúp chủ công mấy vạn đầu người đó (dĩ nhiên không có đầu người thật, chỉ là hình tượng hóa thôi).
66 Lúc ta tới Khúc A, Tôn Sách bọn họ không ở đó, toàn bộ đang truy kích Vương Lãng cùng Nghiêm Bạch Hổ. Nếu ta muốn giúp đỡ, sẽ phải chạy lên tiền tuyến, ôi, ta không muốn nhìn thấy cảnh công thành máu chảy đầm đìa.
67 Ngồi trong khách phòng phủ đệ Tô Phi, nhìn kim quang trong mắt Tô Phi tỏa ra, ta trong bụng cười lật trời. Kỳ thực, lễ vật của ta cũng không tính là quá trọng, chẳng qua đem toàn quyền tiêu thụ trà hành ở Kinh châu ủy thác cho hắn thôi.
68 Lúc ta còn đang ở Giang Nam thăm bạn, Từ châu đã hừng hực khí thế chiến tranh. Sau khi ta rời khỏi Hạ Bì, Cao Thuận cùng Trương Liêu mang binh tới Tiểu Bái.
69 Đêm tháng chạp, gió lạnh lẽo, Lữ Bố trong phủ của mình ở thành Hạ Bì, nhìn mình trong gương đồng nửa năm trước còn mười phần bá khí, giờ mặt mũi gầy yếu, trong lòng cũng lạnh buốt như gió ngoài cửa sổ.
70 Ta cũng không muốn trì hoãn thời gian nữa, tới trước mặt Lữ Bố nói: “Nghe nói Lữ Ôn hầu võ nghệ vang danh thiên hạ, ai đối địch với ngươi là tự tìm đường chết.
71 Trong sân sát khí dâng lên, ánh mắt Lữ Bố nhìn ta đã bắt đầu xuất hiện chiến ý, hắn hét lớn một tiếng vọt tới. Ta cười, chỉ cần nhìn động tác khởi động của hắn, đã biết hắn hoàn toàn không từ bỏ, áp lực trong lòng quá lớn, tâm trạng này không thua mới lạ.
72 Tào Tháo nhìn ta rời khỏi quân doanh, trong lòng tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác. Trở lại lều trại, Trương Liêu tiến đến hỏi thăm: “Minh công biết thân phận của hắn sao, có biết tên không?” Tào Tháo nắm tay hắn: “Văn Viễn đừng vội, ta đã lệnh thuộc hạ chuẩn bị tiệc rượu an ủi các ngươi, xong xuôi sẽ nói cho ngươi nghe, sau này sẽ nói.
73 Lúc Lữ Bố vẻ mặt nghi ngờ bị Tào Tháo đích thân đưa tới phủ Phiêu Kỵ tướng quân của hắn, hai người đều giật nảy mình. Ta không chỉ dùng đồ trang trí cực phẩm còn hơn cả hoàng đế trang hoàng cho các phòng, còn ở ngoài hoa viên (có thể gọi là một thảo nguyên nhỏ) dựng một căn lều du mục, hoa viên này so với diện tích phòng ốc còn lớn hơn.
74 Ta hừ hừ, trở lại bên cạnh Trương Liêu kéo tay hắn hỏi thăm: “Nhị ca ơi, huynh có khỏe không? Giờ đang lạnh, rơi vào nước không thoải mái phải không? Chắc không bị phong hàn chứ? Trên người có chỗ nào đau nhức không?” Trương Liêu vẫn không rõ ý tứ của ta, hắn dùng tay lau hết nước mắt trên mặt ta, lắc đầu cười: “Không sao hết, tối hôm đó, Tử Nghĩa đã mang thuốc tới, ta không bệnh, không có việc gì cả.
75 Lúc ta dẫn theo Cam Ninh, chỉ huy bọn thuộc hạ mang theo đồ ăn tới phủ Lữ Bố, khung cảnh khiến ta giật mình. Chỉ thấy phủ nhà hắn thật quá đông người, đương nhiên đều là người ta biết.
76 Hôm nay chuốc thuốc mê đủ liều, hình tượng Tào Tháo đã rất vĩ đại, chắc chắn sẽ thấy thành quả. Cho nên ta cầm một cây tỳ bà cười nói: “Được rồi, hôm nay mở tiệc vui vẻ, nói chuyện mãi mệt chết người, để Tử Vân đàn một khúc.
77 Lúc ta gặp Lưu Hiệp, hắn đang rất phiền lòng. Là một thanh niên mạnh khỏe, mà đi đâu cũng không được, trên danh nghĩa là hoàng đế, nhưng cần người không có người, đòi tiền không có tiền, muốn lính không có lính, càng không có quyền gì, thật vô cùng buồn bực.
78 Mọi người lại cười đùa trong chốc lát, Tuân Úc gánh vác nhiều việc, cáo từ đi trước. Đợi Tuân Úc đi rồi, ta mới nghiêm túc nói với Tào Tháo: “Chủ công, hoàng đế rất có dã tâm, ngài phải chú ý.
79 Sau khi tới Ký châu, trước tiên ta tìm tới chỗ Trương Yến. Một là để hắn tạm thời dừng hết mọi hoạt động, vì Viên Thiệu đã tiêu diệt được Công Tôn, đại quân sẽ nhanh chóng trở về, nếu như Trương Yến vẫn tiếp tục hành động, Viên Thiệu chắc chắn sẽ tập hợp đại quân giết hắn trước, ta không thể để chuyện đó xảy ra.
80 Ngay lúc Viên Thiệu bắt đầu điều binh khiển tướng, sinh mệnh của Viên Thuật đã đi đến phút cuối. Tháng năm, nhận được hồi âm của Viên Thiệu, Viên Thuật theo biên giới Từ châu tới Thanh châu hội quân với Viên Đàm.