1 Đôi đồng tử màu nâu mở lớn nhìn chằm chằm vào “ mình “ trong gương. Sờ soạng khuôn mặt xinh đẹp của mình một hồi lồng ngực như đập nhanh hơn. Cô hưng phấn nghĩ nếu như mình thật sự trùng sinh vậy thì điều đầu tiên mình làm sẽ là chấp nhận lời tỏ tình của hắn.
2 Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi chuyện đó xảy ra, trong mấy ngày này người bên cạnh chăm sóc hắn không phải ai khác chính là An Duệ.
Cô nhẹ nhàng dùng khăn lau lau trán cho hắn, đột nhiên đôi mắt đen tuyền mở.
3 Tử Tiêu không nhanh không chậm đi ra cửa. Trước đó, An Duệ đã nhanh nhẹn thay xong quần áo, bộ váy xanh ôm trọn chiếc eo nhỏ nhắn của cô, chiếc váy này làm nổi bật lên làn da tắng như tuyết của cô, làm cho cô xinh đẹp giống như tiểu tinh linh rơi xuống phàm trần.
4 Cô hơi khó hiểu nhìn về người đàn ông đang cúi gập người này. Chẳng lẽ lúc cô đi lựa quần áo, có điều gì xảy ra hả? Hơn nữa nhìn khuôn mặt Satan lạnh lùng này của anh cô liền biết có chuyện lớn xảy ra rồi
“ Tử Tiêu, nói em biết, chuyện gì vậy? “.
5 Sau sự tình đêm hôm đó, tình cảm của cô và anh cũng dần thay đổi. Không còn e ngại bất cứ điều gì nữa, thản nhiên làm những việc mình thích, từ bước ôm tối hôm qua, đến sáng nay cũng đã không mặt đỏ tim đập cưỡng hôn anh để tiến thêm một bước nữa.
6 Ánh nắng ban mai chiếc qua khe cửa sổ, rọi lên khuôn mặt như hoa như ngọc của người con gái. Hai chân qoặp chặt chăn, chiếc váy để lộ ra cặp đùi trắng trẻo, đôi môi nhỏ nhắn hơi động đậy
“ Bẹp.
7 Làm xong tất cả thủ tục. An Duệ với chiếc quần jean, cái áo trắng cắm thùng, đôi giầy trắng tự tin chạy xuống lầu.
Hôm nay cô sẽ vào bếp nấu cho An Tử Tiêu một bữa ăn thật ngon để bồi dưỡng tình cảm, cô không tin rằng mình ngược anh suốt 10 năm trời một phát quay ra nói thích mà tên đàn ông đó không nghi ngờ.
8 Hàn Tử Tiêu day nhẹ huyệt thái dương của mình. Cái đầu vang lên từng tiếng ong ong đau đớn như có hàng vạn mũi kim đâm khiến mày kiếm không tự chủ được mà nhíu lại.
9 Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô rồi lại nhìn căn phòng vẫn đang đóng kín kia. Tần Ly chỉ lướt qua cô, chất giọng hờ hững trả lời như có lệ
“ Ở trong kia “
An Duệ gượng gạo gật đầu với anh.
10 " An tiểu thư, cô có thể nói chuyện riêng với tôi một chút không? " - Vị bác sĩ trưởng mặc chiếc áo Blouse trắng vẻ mặt trầm trọng nhìn An Duệ
" Được "
Khi hai người đã đi được một đoạn khá xa, Tần Ly cũng theo đó mà quay người lại đi ra cửa.
11 Khi An Duệ tỉnh cũng là lúc trời đã sáng. Cảm nhận được cánh tay rắn chắc đang ôm lấy hông mình, đầu cô khẽ ngẩng lên. Ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đang an an ổn ổn ngủ của anh, xúc cảm muốn khóc của cô dâng trào
" Hức.
12 Trên chiếc giường to lớn là bóng dáng nam nữ đang quấn lấy nhau. Người phụ nữ như một con rắn linh hoạt trườn lên người hắn, đôi bàn tay như muốn khơi lên dục vọng nguyên thủy của nam nhân mà trêu chọc nơi mẫn cảm của hắn, khiến hắn gầm nhẹ một tiếng trầm thấp.
13 Có thể nói rằng trong mấy ngày Hàn Tử Tiêu nằm ở bệnh viện để tiện theo dõi bệnh tình đến nay, An Duệ tiếp tục làm người chăm sóc hắn. Đến nay, An Duệ đã hiểu tại sao hôm sinh nhật của cô ( các bn hãy đọc lại chương 1) và hắn, lời tỏ tình đau khổ kia khi tỉnh dậy hắn lại quên mất.
14 Công cuộc làm cơm của An Duệ đã tan vỡ trước sự kêu ca của tất cả người hầu. Thôi, dù gì bây giờ cũng là buổi chiều rồi, cô sẽ làm món tráng miệng sở trường của cô cho hắn.
15 Mang theo sự vui vẻ lâng lâng khi được đi du lịch, An Duệ dãy dụa mãi ở hàng ghế máy bay, hân hoan chạy nhảy. Hàn Tử Tiêu chỉ có thể đứng ở một bên sủng nịnh mà cười.
16 Không hổ danh là xứ sở hoa anh đào. Nhật Bản rải rác khắp nơi những bông hoa cánh hồng xinh đẹp.
Hoa anh đào là một loài cây không có lá , thường nở vào mùa xuân.
17 Windsor thoáng một cái rùng mình, anh tin rằng tình bạn 10 năm của mình và cậu ta không bằng một nửa tình yêu mà cậu ta dành cho An Duệ.
" Ấy, Tiêu Tiêu, không nên tức giận, không nên tức giận.
18 " Quý cô Phương Đông xinh đẹp, chúng tôi có thể có diễm phúc làm quen với hai cô không ? "
Khi An Duệ và Lam Ngọc đang khoác tay khoác chân hợp cạ nói chuyện vui vẻ với nhau thì một giọng nói đàn ông xen vào khiến hai người bất mãn quay người lại.