1 -Bước đầu chuẩn đoán là bởi vì chấn động não dẫn tới mất trí nhớ, từ ảnh CT thì không có vấn đề gì, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, người thân trong nhà cũng phải nói chuyện trao đổi với bệnh nhân nhiều hơn, để kích thích trí nhớ bệnh nhân, như vậy mới có thể mong sớm ngày khôi phục được.
2 Cô vô số lần nhắm mắt rồi lại mở ra nhưng trước mắt vẫn là phòng bệnh cái giường màu trắng, mà không phải cái giường Tử Đàn khắc hoa bảo bình cùngcais chăn thêu phù dung quen thuộc.
3 Hoàng thượng băng hà, Võ hậu xưng đế.
Lịch sử 289 năm triều Đường đã qua, sau đến đời Tống, Nguyên, Minh, Thanh rồi thẳng đến dân quốc thành lập, phủ định đề chế.
4 Lục Hành?
Tang Doanh khẽ nhíu mày, cố lục lại trí nhớ về người này.
Nha. . . trước kia đã từng kết giao với cô, sau đó bản thân mình bị đá.
Đá là gì?
Chính là trong hai người nam nữ, một người vứt bỏ một người.
5 -Bình tĩnh một chút chớ nóng giận, có chuyện gì từ từ nói, tức giận đau gan.
Tiếng chửi ngưng bặt, tiếng hít thở nặng nề vang lên, A Sam hít sâu vài lần, cố gắng áp chế xúc động muốn vứt điện thoại chạy tới bóp chết cô.
6 Tang Doanh mặc một thân áo cam váy mềm vây ngực, cánh tay áo phiêu phiêu điểm thêm mầu san hô, tóc chải song hoàn vọng tiên, mi tâm vẽ hoa điền, làm cho làn da vốn trắng nõn lại càng thêm trong suốt sáng sáng lên.
7 “ Vẫn tốt, cảm ơn đã quan tâm. ”
Nhìn vẻ mặt không nóng không lạnh của Tang Doanh, Trần Thấm có vẻ rất thân thiện, như không để ý bản thân từng bị ăn một bạt tai, trong mắt mọi người xung quanh, Trần Thấm lấy ơn báo oán, bất kể người khác có đối sử với mình thế nào.
8 “Xin chào. ”
“Chào Tang tiểu thư, cô hãy lập tức đến gian phòng số một ở Romantic night. ” Giọng điệu đối phương đậm chất công việc, không mang theo độ ấm.
9 Lục Hành thật không ngờ bản thân lại vô thức nói ra những lời tận sâu trong đáy lòng, nói xong anh lập tức hối hận, cũng không nghĩ người phụ nữ này có thể cho anh đề xuất gì.
10 Lục Hành nhìn cô.
Tang Doanh nói: “Khối ngọc bội này thật sự không phải là vật trong cung, càng không có khả năng là đồ trang sức của Võ hậu. ”
“Sao cô biết?”
“Võ hậu cầm tinh con chuột, chuột thì bị mèo bắt, bà ta sao có thể đeo ngọc bội hình mèo được.
11 Tám mươi là thọ, tục ngữ nói “Nhân sinh thất thập cổ lai hy” (Người thọ bảy mươi xưa nay hiếm), xa hơn nữa là trường thọ, huống chi Lục lão gia tử phấn đấu hơn nửa đời người, từ khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến bây giờ trở thành danh môn Hồng Kông, bao nhiêu lần việc làm ăn rơi vào đường cùng rồi lại khởi tử hồi sinh.
12 Lục Vũ như đã đoán trước được ông nội sẽ hỏi vậy, sắc mặt không đổi.
“Ông nội, Bạch Chân Chân không phải là bạn gái cháu, cháu chỉ gặp được ở trên đường thôi.
13 Có bị “đóng băng” hay không, kỳ thật Tang Doanh chẳng màng. Cô không mấy hứng thú với diễn xuất nên khi nghe tin này cũng không có cảm giác gì.
Trái lại, A Sam cảm thấy từ sau khi cô bị tai nạn thì cả người trở nên khác lạ, sự khác lạ không chỉ thể hiện trong hành vi cử chỉ, mà còn trong việc xử lý và phản ứng trước các sự kiện.
14 Kịch bản mới viết được một nửa, hơn nữa chỉ có đại cương từng tập, nhưng vẻ mặt A Sam, ban đầu thì hời hợt, đến lúc sau thì dần dần chăm chú hẳn lên.
“Cái này là cô viết thật hả?” Anh ta thở ra một hơi thật dài.
15 Cô gái tôn thờ vật chất cũng từng đi qua những năm tháng thanh xuân khờ dại.
Lúc còn học đại học Tang Doanh rất hòa hợp với một nữ sinh cùng phòng, sau bốn năm đại học thì đã thân đến độ có thể cùng mặc chung một cái quần.
16 Nghe thấy hai từ ‘họp lớp’, trong đầu Tang Doanh bỗng tự động hiện ra một đoạn ân oán tình cừu.
Trong lớp của bọn họ năm xưa thậm chí là cả khóa đó, Tang Doanh chưa bao giờ là người nổi bật nhất.
17 Thực ra suy nghĩ của Dương Lâm cũng dễ hiểu.
Chu Mặc Hoài và Lý Ung thì cô ta đắc tội không nổi, chỉ còn lại Tang Doanh cũng là nhờ quan hệ mà được vào, hơn nữa thứ bậc còn xếp sau cô ta, tự nhiên trở thành ứng viên tốt nhất để đỡ đạn.
18 “Thầy của cô là vị tiền bối nào?” Chu Mặc Hoài cầm chữ ngắm tới ngắm lui, ngắm đến thích thú.
Anh ta không thể không thừa nhận, chữ viết của đối phương tốt hơn nhiều so với mình.
19 Tang Doanh nhận lấy tờ giấy nhìn sơ qua, khẽ gật đầu không nói gì, viết ngay số điện thoại cho cô ta.
“Đi cẩn thận nhé, ngủ ngon. ”
Sau đó mở cửa bước vào trong, một tiếng ‘cạch’, cửa đã đóng lại.
20 Với mấy anh công tử ăn chơi như Lục Hành mà nói, họ nắm rõ như lòng bàn tay những nhà hàng ẩm thực của từng quốc gia đẳng cấp nhất của thành phố B không khác gì nhà mình, thậm chí đến mức có thể trực tiếp quét mặt (thay vì quét thẻ), người ta vừa nhìn thấy anh ta, chào hỏi ngay lập tức: “Chào cậu Lục, vẫn là phòng bao số 9 ạ?”
Lục Hành trang trọng gật đầu, đi theo sau người phục vụ dẫn đường, chẳng qua hành động làm hàng như vậy trong trường hợp đằng sau đi theo một cô gái mặc quần bò áo thun, hiệu quả đã bị rớt giá đáng kể.