1 “Trong thang máy kín người, tôi chỉ cách một người là có thể dịch chuyển để đến cạnh anh, sau đó, đến tầng lầu của anh. ”Ra khỏi thang máy, cập nhật trạng thái weibo, đi cầu thang bộ, vòng quanh sáu tầng, cuối cùng cũng đến tầng của tôi.
2 Tôi cảm thấy bản thân bị chứng lão hóa thời kì đầu rồi, tật xấu thích ngủ nướng cứ như vậy mà khỏi hẳn, mỗi ngày đúng sáu giờ rưỡi sáng sẽ thức dậy, càng đáng sợ đó là, còn cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
3 Trong mười phút, Từ lão đại đã nhìn chằm chằm vành mắt đen của tôi không dưới ba mươi lần, ngay lúc tôi nhịn không được muốn bạo phát thì lại nhớ đến lời khuyên của D tiên sinh, tôi lại đổi thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, giọng nói thấm nhuận như nước ấm.
4 “Anh ấy chỉ mặc một bộ thể thao màu xám nhưng tôi vẫn có thể nhận ra anh ấy đầu tiên trong đám người. ”Page view, gửi đi. Ngày nghỉ cuối tuần, tôi bị hai tên mặt người dạ thú kéo đến sân bóng làm ít công việc không có chút kỹ thuật nào là bưng trà đổ nước, còn thường xuyên bị vài người lớn chế nhạo.
5 "Ở văn phòng luật đã quen chưa?" Tô Bác ngồi đối diện tôi, thuần thục cắt bít tết ra thành bảy phần, ngày hôm qua tôi thả bồ câu của anh, phải bồi thường, tôi phải mời anh đi ăn cơm Tây ở nhà hàng xoay tròn năm sao, bây giờ anh vừa ăn vừa khen đầu bếp làm thịt bò vừa miệng, vừa bỏ vào miệng là tan, lau chùi miệng rồi cười hỏi tôi, "Thằng nhãi Từ Uân này có ăn hiếp em không.
6 Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện tôi đã nằm trước máy tính ngủ cả đêm. “Tối qua em lại đi lêu lổng ở đâu rồi hả?” Từ Uân nhìn chằm chằm cặp mắt thâm quầng của tôi, chất vấn.
7 “Bốp ——”Một khúc gỗ thông hình chữ nhật giòn tan bị chém thành hai khúc, chân của tôi còn đặt ở giữa không trung. Tôi hơi quay đầu có thể nhìn thấy nam sinh giúp tôi giơ tấm ván gỗ, khuôn mặt mới, trên mặt còn lưu lại một tia hoảng sợ.
8 "Có phải thấy ghê lắm không?"Dương Dịch mặc chiếc váy đỏ thẩm kia đứng trước cửa nhà tôi, liều mạng nhấn chuông cửa, kéo tôi từ trong mộng dậy, lúc tôi mở cửa đầu tôi như ổ gà, rõ ràng cô ấy đã trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, như một viên đạn đã vào nòng, nhưng lại chùn tay, không nỡ bắn ra.
9 Tôi nhất định là điên rồi nên mới ra ngoài lúc trời mưa to như vậy, hơn nữa còn là lúc một giờ sáng, khi cả người tôi đang đau nhức thế này. Tôi nhất định là bị Từ Uân hạ cổ nên mới tiếp xúc không cần thiết nhiều năm như vậy, không phải anh về nhà không được mà ngược lại có rất nhiều người muốn tranh đoạt để đưa anh về, hoặc nói nơi nơi đều là nhà của anh.
10 Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhẫn tâm nhìn tôi phải rối rắm khổ sở mà cho tôi một cơ hội thực tế để trốn tránh. “Cho em mười phút thu thập hành lý, mười phút sau không xuống dưới thì tự mình nghĩ biện pháp đi.
11 Trời đen gió lớn*, mọi âm thanh đều tịch, bất chợt có con dế mèn cao thấp tiếng kêu. *Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.
12 Nếu mẹ tôi còn sống, để bà nhìn thấy con gái bà cũng có một ngày dốc lòng chăm chút như thế này, lão nhân gia bà nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Tôi tự nhận mình không phải là người tùy tiện, chỉ là không để ý hình tượng mà thôi, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, tôi sắp sửa vứt bỏ tật xấu không tu chỉnh dung nhan suốt hai mươi năm nay, bắt đầu lôi đồ trang điểm các loại ra.
13 Khi vận may của con người tới thì muốn ngăn thế nào cũng không ngăn được. Sau lần đầu tiên có tiếp xúc tứ chi với D tiên sinh, tôi lại gặp anh ở hội quán Dương Dịch.
14 Thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi run run rẩy rẩy bò ra khỏi chăn, liên tục nhảy mũi mấy cái. Mới tháng mười một mà đã mặc áo lông trông có giống người điên không? Tôi nhìn mình trong gương, xem như quên đi, tìm cái áo khoác khoác lên, chỉnh điều hòa lên nhiệt độ cao nhất là được rồi.
15 “Em không được, không bằng cấp, cũng không có kinh nghiệm ra tòa, lại không hiểu biết vụ án này, sao anh có thể giao chuyện quan trọng như thế cho em chứ… Không ổn không ổn, vô cùng không ổn!”Thời tiết dần lạnh hơn, mặt trời cũng lên muộn, tôi còn buồn ngủ, nhận điện thoại của Từ Uân ngay trong chăn.
16 Tình huống sau đó còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng tôi. Chúng tôi đến bệnh viện không lâu thì tình nhân trong truyền thuyết của Lưu Quý cũng chạy tới, tôi quang minh chính đại đánh giá người phụ nữ bị những phóng viên lật tung lên tìm vẫn không thấy, nó thật, ngoại trừ tuổi có hơi nhỏ thì tôi không biết cô ta có gì hấp dẫn.
17 Từ Uân vẫn không có tin tức gì. Tôi xem hết bưu phẩm, ngủ không được sâu lắm, trời mới tờ mờ sáng đã thức dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị một phen, cũng mới qua bảy giờ một chút.
18 “Bác Từ bác ăn chút cháo trước đi… Ôi chao, cái này cay mà, bác đừng ăn… Ngừng ngừng ngừng, bác động tay lần nữa con sẽ đổ hết đó…” Tôi đau đầu vô cùng, bác ấy hệt như trẻ con vậy.
19 Trời vừa rạng sáng, Từ Uân gửi cho tôi một tin nhắn: Giải phẫu thuận lợi. Vào lúc một giờ ba phút lại gửi cho tôi một tin: Sáng mai nhớ đi làm. Vất vả lắm tôi mới có một chút thay đổi cái nhìn về anh thì mất hết vì tin nhắn này.
20 “Gần đây ông ngủ khá ngon, mỗi bữa có thể ăn được một chén cơm, lúc thời tiết tốt còn có thể tự mình đi dạo hoa viên một chút. ”
Tôi ngồi trên chiếc ghế đá được đặt ở vị trí khá cao, nhìn ông cụ khom lung cúi đầu đi dạo trong hoa viên, đầu đầy tóc bạc, tinh thần không tốt lắm.
Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình
Số chương: 24