1 Tên của tôi là âu dương nghi, đúng 12 h pm hôm qua tôi vừa tròn tám tuổi, và tôi là một đứa trẻ mồ côi.
Tôi không biết cha tôi là ai ,mẹ tôi trông như thế nào và vì sao họ lại bỏ rơi tôi.
2 Sao bao nhiêu ngày vất vả trèo đèo lội suối, phơi nắng dầm sương.
Ngày đi ngàn dặm tối trèo lên cây ,vất vả là thế ,cuối cùng tôi cũng đến được băng sơn cốc.
3 Đại sảnh gia tộc hàn thị.
Tôi ngồi ung dung chéo chân nhàn hạ bên ấm trà đạo thơm lừng cùng một bàn đầy thức ăn bánh ngọt.
Cái bạn bao tử đã kêu réo inh ỏi, chỉ mỗi chiếc bánh bao bé tẹo đã tiêu hóa từ đời nào rồi, nhưng tôi không ăn dù chỉ là một miếng
Quy tắc của dòng họ âu dương chủ nhà chưa động đũa thì một miếng cũng không được quyền ăn.
4 Sau hai ngày vật vã trong gío bão, sương đêm buốt giá.
tôi cuối cùng cũng nhìn thấy bình minh nắng đẹp.
Ngay trước mắt tôi hiện ra một căn nhà bé xíu xiu , lợp bằng tre lá tạm bợ bên ngoài bao phủ một cánh cửa gỗ sơn màu lam nhạt
Căn nhà tuy trong có chút đơn xơ nhưng thập phần ấm áp, ngăn nấp.
5 Nhà tôi nghèo, tôi biết, nhưng thật sự thực trạng bên trong càng đáng sợ hơn.
Cha mẹ tôi ngày ngày ra đồng, làm việc vất vả từ sáng sớm đến tối mịt, nhưng nghe họ nói, đồng ruộng đất đai không phải của nhà tôi, mà là tài sản của ông bà nội.