1 Kinh nguyệt tới,bụng đau âm ỉ. Co rút nằm trong chăn, Lâm Khả Uy chau chặt lông mày, không nhịn được duỗi các ngón tay ra, dùng móng tay chà xát lên gương mặt người đàn ông nằm bên cạnh.
2 Anh thiếu đầu óc như vậy, có lẽ nhất định không biết, làm không tốt đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng. . . Rõ là. . . khiến người khác tức giận. . . Không nhịn được cắn lên môi mỏng của anh một cái.
3 Buổi sáng như vừa có động đất, Lâm Khả Uy nằm ở trên giường, ngay cả mở mắt cũng cảm thấy không có sức lực. Trải qua một đêm ho khan, âm thanh của cô trở nên rời rạc , trong miệng giống như bị đặt một miếng gỗ cứng, toàn bộ câu chữ giống như được kết hợp từ những tiếng “rắc rắc”.
4 Nhấn phím tắt kết nối, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiểu Uông mặt tò mò giống chú chó nhỏ. "Như thế nào? Cô ấy đã chạy đi đâu? Hẹn hò sao?"Lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, Hình Lỗi bỏ qua Tiểu Uông đang ồn ào bên cạnh, trở lại chỗ ngồi mặc áo khoác vào, giải thích một chút với người đại diện, liền xoay người ra khỏi PUB.
5 Mở mắt ra, bên cạnh có một hình bóng ấm áp. Là mơ sao?Có lẽ thế. Tiến sát vào trong ngực anh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc nhàn nhạt. Lần nữa nhắm mắt lại, cô mơ thấy ngày đầu tiên gặp anh.
6 Vốn tưởng rằng việc đó cũng không có gì, cùng lắm chỉ là một đoạn nhạc đệm, ai ngờ buổi tối thật vất vả mới hoàn thành xong công việc để về nhà, đi qua phòng hóa trang đang chuẩn bị cho tiết mục giải trí thứ sáu, lại nghe được âm thanh cãi vã từ bên trong truyền ra.
7 A, hóa ra không phải là mơ. Từ trên giường bò dậy, nhìn thấy lồng ngực quen thuộc, Uy Uy ngồi dậy, không nhịn được khụ một tiếng. Hình Lỗi nghe thấy tiếng động, mắt vẫn nhắm, bàn tay theo thói quen vỗ vỗ lưng của cô, đem mặt cô kề sát vào lồng ngực anh, cô dùng sức ôm chặt lấy anh cho đến khi anh tò mò mở mắt ra nhìn cô.
8 Chỉ nhắc tới đám tam cô lục bà ở La gia đã khiến anh cảm thấy nhức đầu, có một lần anh đưa Uy Uy đi La gia tìm La Lan, kết quả những người phụ nữ kia vừa nhìn thấy anh liền vây lấy, hỏi đông hỏi tây, còn mang ra cả một xấp tài liệu về mấy cô nàng nói muốn giới thiệu cho anh, làm cho anh cảm thấy đau đầu nhức óc, thật vất vả mới có thể thoát thân, sau đấy anh biết được người của La gia không việc gì là không dám làm, nên trừ khi có chuyện cần thiết nếu không anh tuyệt không bao giờ tự chui đầu vào lưới.
9 Ai. . . Lần nữa khẽ thở dài, Uy Uy cất xong hộp phấn cuối cùng trên bàn, vừa lúc đấy người chụp ảnh cuối cùng cũng OK, cô cài nắp hộp, cầm lấy hộp trang điểm, lên tiếng chào hỏi những người khác rồi rời đi.
10 "Ai nha, Trần Tang, anh mà cứ lề mà lề mề như thế này là không đuổi kịp được chị Uy đâu á, anh phải lấy dũng khí theo đuổi chị ấy nha, mời chị ấy đi ăn một bữa cơm cũng được, chị Uy là một cô gái tốt, anh hẹn chị ấy nhiều thêm vài lần nhất định sẽ thành công á.
11 Uy Uy cầm dĩa dùng sức đâm hai cái vào bánh ngọt, "Thiếu mỗi việc tớ ở trước mặt anh ấy cùng với đạo diễn đi ra ngoài. ""Kết quả thế nào? Anh ta phản ứng ra sao?"Uy Uy liếc mắt, "Vẫn còn phản ứng nữa đấy, tớ nhìn thấy anh ấy chỉ kém không có giơ hai tay lên mà tán thành, hận không thể đi thông báo được để khắp nơi cùng ăn mừng rồi.
12 "Cái gì? Cậu khích lệ?" Tiểu Uông hú lên một tiếng quái dị, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh nói: "Cậu bị ngu à? Cậu thực sự khích lệ Uy Uy cùng với anh ta đi ra ngoài?""Cô ấy đã lâu không có hẹn hò, tớ cảm thấy Trần đạo diễn là một đối tượng rất tốt.
13 Tắm xong ra ngoài, một mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, anh theo hương thơm đi tới phòng bếp. "Em đang ở đây chuẩn bị cái gì?""Cà ri. " Uy Uy quay đầu liếc anh một cái, tay vẫn không quên tiếp tục trộn xào thịt gà với cà rốt cùng các nguyên liệu khác, khẽ mỉm cười nói: "Em đói rồi, em nghĩ anh cũng chưa ăn.
14 Sáng sớm tỉnh lại, thời tiết hiếm khi được tốt như này. Nhìn bầu trời mùa đông khó lắm mới được một ngày trong xanh nắng ấm, Uy Uy ngồi trên giường duỗi duỗi cái lưng đang thật mỏi của mình.
15 Đáng ghét, tại sao lại đối với cô dịu dàng như vậy? Nếu như anh không thân thiết như thế, có lẽ cô còn có thể lần nữa đem tình cảm của mình trở thành tình bạn, nhưng nửa năm qua, kể từ khi cô nhận thức được tình cảm của mình dành cho anh, cô vẫn không ngừng cảm nhận được sự dịu dàng, chu đáo của anh.
16 "Tìm cái đĩa? Trông thế nào?""Màu trắng sứ, dọc theo có chút hoa văn hình hoa violet nhạt màu, đáy đĩa lại có lấy một đóa hoa màu đỏ nhạt. " Ăn uống no say, Hình Lỗi ngồi trong PUB, hỏi người bạn tốt của mình ở bên cạnh.
17 Ra khỏi PUB, hai người chia tay xong, anh đang đi về phía xe của mình thì bầu trời bắt đầu lất phất mưa. Hình Lỗi ngồi trong xe, lại không nổ máy, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn mưa bụi rơi trên cửa kính, sau đó đọng lại, trượt xuống.
18 Đêm đã khuya, mưa phùn vẫn bay lất phất ngoài trời, không có ý định ngừng lại. Hình Lỗi lẳng lặng nằm trên giường, tiếng mưa phùn ngăn cách những âm thanh khác, anh có loại cảm giác trên đời chỉ còn lại đơn độc một mình mình.
19 Đêm Giáng sinh. Uy Uy sớm một chút tan việc, cự tuyệt tất cả những lời mời, cũng không lưu lại ở bên ngoài quá lâu. Trên phố ở Đài Loan khắp nơi đều là người với xe, nghịt người, cũng nghịt xe, cô thật vất vả mới có thể lái xe về nhà, so với bình thường thì tiêu tốn nhiều hơn gấp hai lần thời gian.
20 "Uy Uy. . . . . . " Anh không để ý tới việc cô kháng nghị, cứng rắn xoay người cô lại đối mặt với mình. Đôi mặt cô vẫn còn vương lại những giọt lệ yêu kiều, anh gọi cô làm gì chứ? Cô đây không phải là ngũ âm không hoàn hảo hay sao? Làm gì có người nào quy định người ngũ âm không hoản hảo thì không được hát cơ chứ, anh ở đây nghĩ rằng mình là đại ca sĩ thì ngon a ""Được, được, được, không có ai quy định không được.