1 Trời mênh mông đất rộng lớn, màu trắng bao trùm khắp nơi, gió nổi tuyết rơi, băng tuyết với khí rét căm căm tàn sát thế giới, một hàng những cung điện điêu lan ngọc thế cao ngất trùng điệp, sơn son thiếp vàng, khí thế bức người.
2 Đưa mắt nhìn lại, tuyết trắng tinh khiết, những bông truyết mỏng manh như vẽ trước mắt làm hắn sung sướng mỉm cười: “Xem ra ta tìm được một nơi an tĩnh, thật tốt để ngủ.
3 Tiếng nói trong trẻo, lanh lảnh vang khắp không gian, Tô Bối Bối đưa tay xoa xoa hai bên má: “Vù vù, da tay nứt nẻ hết rồi, lạnh quá, coi như được trải nghiệm cuộc sống ở trong đông lạnh.
4 Trong ranh giới nguy hiểm, khi nàng đang tìm kiếm, đột nhiên cảm giác được từ phía sau truyền đến một tia khí nóng bỏng, theo bản năng nàng quay đầu nhìn lại…“A —— rắn a ——” Máu huyết trong người Bối Bối tức khắc đông cứng lại, khí lực mất hết, cả người nhũn ra.
5 Trong thạch động, gió lạnh gào thét, Cô Ngự Hàn đặt Bối Bối nằm trên một tảng đá bóng loáng, quan sát nàng… Trắng trắng mềm mềm, nho nhỏ, rất khả ái, nhất là mặt nàng, vừa mới liếm một cái, đã cảm nhận được một làn hương thanh tân.
6 Bối Bối chạy trốn ngay cả hô hấp cũng không dám, thủy chung không có cách thoát khỏi truy đuổi của hồng xà , dùng từ “truy đuổi” tuyệt không quá!Không biết tại sao, nàng mơ hồ cảm giác được hồng xà này đáng lẽ đã sớm đuổi kịp nàng mới đúng, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định theo sau nàng, giống như là… đang cố ý trêu cợt nàng.
7 Cô Ngự Hàn vừa mới bước vào Vương cung, đột nhiên bị trưởng lão nhảy ra dọa cho giật mình. “Vương, ngài đã hồi cung, thật tốt quá!” Trưởng lão vừa nhìn thấy Vương, cảm động đến rơi nước mắt, Vương rốt cục xuất hiện, mấy cái khớp xương già này không cần tiếp tục bị gây sức ép đi tìm người.
8 Đánh giá xem xét nhiều lần, Bối Bối với vẻ mặt cầu xin, càng không thể không thừa nhận một sự thực, cái gác ở trên cổ nàng là kiếm thật! Nàng thậm chí có thể cảm thấy lưỡi kiếm rất bén rất lạnh, sơ ý chút sẽ cắt đứt cổ nàng.
9 “Anh họ, làm sao bây giờ? Là Vương, nhất định là Vương, bọn họ đuổi tới rồi, làm sao bây giờ…” Khả Y hai mắt tràn lệ, nhìn biểu ca một cách yếu ớt. “Em họ đừng sợ, có anh họ ở đây, anh họ nhất định sẽ không để cho bọn họ ép ngươi tiến …”Bối Bối chen vào nói: “Khoan khoan, các ngươi nói cái gì tiến? Ai lại đuổi tới? Ta không có thấy có người đến.
10 Ngồi ở trên xe ngựa, mặc dù bên trong xe được trang trí hoa lệ, nhưng là đối với kẻ vẫn quen ngồi trên ghế đệm mềm mại của ôtô hiện đại như nàng mà nói, nơi này thật không thoải mái.
11 Dò dẫm một mạch, Bối Bối chuyên chọn ngõ ngách ít người tối tăm kín đáo, không biết vòng vo bao lâu, trong lòng nàng càng lúc càng thấy sốt ruột. Cung điện này không hiểu sao đều san sát giống nhau? Bây giờ nên làm gì mới tốt? Nàng cũng không thể tìm người hỏi đường ra cung?Đi tới trước một bức tường, Bối Bối dừng lại nghỉ, tay đấm đấm bắp chân đã mỏi nhừ, lẩm bẩm: “Vù vù, không được, trời ạ, như vậy muốn ta tới năm nào mới có thể mò ra đường bây giờ…”Ngẩng đầu, thấy bức tường không cao không thấp, nàng bỗng nhiên phát hiện chỗ này thực sự im ắng, cơ hồ không có nửa bóng người, không giống ban nãy đi qua có rất nhiều binh lính tuần tra.
12 Cô Ngự Hàn không gây chút tiếng động, ngón tay bắn ra, cột đá quay một vòng rồi dựa vào bên tường. Bối Bối trợn tròn mắt, khó có thể tin nổi cái màn vừa nhìn thấy này, nhìn thạch đầu “Thùng thùng đông” quay vòng, nàng vừa cảm thấy kinh hãi vừa vui vẻ, liếm liếm môi, nàng cũng to gan tiến lại.
13 Cô Ngự Hàn nói một câu hàm ý trêu chọc, làm Bối Bối đang ngây ngô cũng phải tỉnh táo lại, nàng nhảy khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, ngửng đầu ngang ngạnh trừng mắt với hắn: “Ngươi sao có thể nói con gái nặng, đây là điều rất tối kị không ai được nói, nhất là ngươi, lại càng không thể nói!”Hai tay khoanh trước ngực, Cô Ngự Hàn chớp mi, nàng tựa hồ hoàn toàn quên bản thân đang ở chỗ nào, còn rất thản nhiên cãi lý ầm ĩ với chàng!“Sao? Tại sao ta không thể nói.
14 Tứ chi của Bối Bối giãy dụa, nhiều lần đá vào người Cô Ngự Hàn, trong miệng lại kêu rên: “Ai nha, cứu người, có người bắt cóc phụ nữ đàng hoàng …”Cô Ngự Hàn nhướng nhướng mày, sau đó vươn tay giơ nàng xa người mình một chút, tránh để chân nàng chạm tới người mình.
15 Trong tẩm cung, Cô Ngự Hàn nửa nằm ở trên ghế, tóc dài đen bóng mềm mại, tùy ý rối tung, vạt áo lơ đãng như có chút cố ý mở rộng, cả người thư thái, phảng phất vẻ mê hoặc.
16 Cô Ngự Hàn hướng về phía cung nữ thì thầm: “Anh Nhi, đi làm việc của ngươi. Không được kể bất cứ điều gì ngươi thấy!”Cung nữ Anh Nhi nghe được mệnh lệnh nghiêm nghị của Vương, bất an lo sợ, hạ thấp người cúi đầu lạy rồi vội vã rời đi.
17 Bầu trời đêm rất đẹp, sao nhấp nha nhấp nháy, treo cao thật cao. Bối Bối ngồi ở khúc quanh cuối cùng, một chân đi đất, tay cầm giầy đánh “Ba ba ba” lên một tờ giấy trắng mực đen hé ra trên mặt đất.
18 Bối Bối ngáp dài đi vào phòng ngủ của nàng. Nhìn thấy rèm buông đẹp đẽ ấm áp, gian phòng lại hoa mỹ, ánh mắt nàng như muốn mở thật to: “Oa! Phòng của ta xinh đẹp như vậy sao…”Nàng cao hứng ồn ào lăn người trên chiếc giường rộng rãi lại mềm mại, gục trên đệm, dùng khuôn mặt cọ cọ lên tơ tằm mềm nhũn: “Thật thoải mái a, Thương Tuyệt Lệ, coi như ngươi còn có chút lương tâm, ta ngủ ngủ ngủ…”Nàng lăn lông lốc vài cái vào ổ chăn, cuốn bản thân kín chặt chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, cảm giác thỏa mãn như mèo ăn cá, ngay lông mi cũng khoái trá cong lên.
19 Nhìn nàng nước mắt không ngừng rơi xuống, phảng phất vào trong lòng hắn thật nặng nề, hắn dứt khoát ôm nàng vào lòng, hận không thể yêu thương nàng thật nhiều.
20 “Thình thịch… Ai nha!” Bối Bối không để ý đụng vào một vị cung nữ đi qua, hai người song song té trên mặt đất. Chậu nước nóng trong tay cung nữ xoay một cái hướng lên trời.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn
Số chương: 251