1 “Lâm Thư làm Hoàng hậu mười năm, không có một đứa con, không thể khai chi tán diệp cho bệ hạ, đây là tội lớn. Lâm Thư xin bệ hạ phế truất thiếp thân, gạch tên Lâm Thư ra khỏi gia phả.
2 “Các ngươi nói cái gì? Không cứu được sao? Mặc kệ phải dùng cách gì, các ngươi phải giữ được mệnh của Hoàng hậu cho trẫm! Nếu như Hoàng hậu có gì bất trắc, tất cả đều phải chôn theo!” Tức giận, đá văng ngự y, Triệu Á Thanh vừa phiền não vừa lo sợ, đi đi lại lại quanh phòng.
3 Nhìn rừng cây xanh rì ở xung quanh, Lâm Thư ngẩn ra.
Đây là tình huống gì vậy? Không phải nàng đang bị bệnh nặng nằm ở trong cung Phượng Hi sao? Sao lại đến một nơi không nhà không người thế này? Hơn nữa thân thể nàng lại còn co rút lại nữa!
Vén ống tay áo lên nhìn, khi thấy vết sẹo hình trăng lưỡi liềm ở trên cổ tay, Lâm Thư liền chắc chắn đây chính là thân thể nàng.
4 Hàn Lạc Tuyển cho là Lâm Thư đang trêu đùa nói sang chuyện khác, khinh thường hừ lạnh, nói: “Nếu như ngươi không thành thật, hôm nay bản công tử sẽ làm thịt ngươi!”
Thấy Hàn Lạc Tuyển không tin, trong lòng Lâm Thư hết sức khẩn trương, vẻ mặt hốt hoảng, liều mạng nói: “Ta không lừa huynh! Thật sự có gấu đó! Còn có rất nhiều nữa! Không tin huynh quay đầu lại nhìn xem!”
Nha đầu này đúng là không trung thực, ai cũng biết gấu ưa thích độc lai độc vãng, tại sao có thể có một đám gấu tập trung một chỗ chứ! Cười lạnh một tiếng, Hàn Lạc Tuyển cũng không quay đầu, còn nói: “Chỉ là vài con gấu hoang thôi, có gì đáng sợ đâu! Nếu như ngươi không nói sự thật, bản công tử liền ném ngươi xuống bầy gấu, cho bọn nó no bụng đấy.
5 Bên này, Hàn Lạc Tuyển đang dùng hết vốn liếng đối phó với hai con gấu hoang ở bên cạnh, không rảnh rỗi xem động tĩnh ở bên Lâm Thư. Chờ hắn mất sức của chín trâu hai hổ đánh ngã một con gấu, mới tạm rảnh xem tình hình bên Lâm Thư.
6 Lâm Thư được ăn thịt gấu nướng thơm phức đúng như ý nguyện, nên tâm tình nàng rất tốt. Ngâm nga tiểu khúc, cõng Hàn Lạc Tuyển đang bị thương đi về phía ổ gấu ổ, đi tới một nửa đột nhiên ngừng lại.
7 Phương đông sáng rõ, trong rừng dần dần vang lên tiếng chim hót ríu rít. Canh giữ cả đêm, Hàn Lạc Tuyển vô cùng mệt mỏi, nhìn bầu trời bắt đầu sáng choang, sẽ không còn vấn đề gì, hắn chậm rãi khép mí mắt lại.
8 Thấy Lâm Thư quay lại, Hàn Lạc Tuyển thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại sưng mặt lên, bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Thư, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Ai! Huynh tỉnh rồi! Ta đi tìm ít thảo dược giảm đau cho huynh.
9 Hai người kiên nhẫn ở bên bờ sông qua vài ngày, Lâm Thư có chút không chịu nổi nữa. Lúc mới bắt đầu sống lại, mấy ngày đó, bởi vì ban ngày quá mệt mỏi nên buổi tối nàng ngủ rất say.
10 Ngày hôm đó, trời trong nắng ấm, bầu trời đầu thu trong veo không có một gợn mây, ngửa đầu trông xa, ngàn dặm xanh thẳm, là một ngày ra khơi tốt lành.
11 Theo như lời Hàn Lạc Tuyển nói, chèo thuyền theo phương hướng hắn chỉ dẫn, chèo tăng tốc suốt ba ngày đêm, rốt cuộc đã thấy một trấn nhỏ.
Lúc này mới rạng sáng, bầu trời đã sáng lên ba phần, gió biển lành lạnh, nhưng Lâm Thư đang ra sức chèo thuyền thì không biết lạnh.
12 Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển lặng lẽ theo sau Triệu Á Thanh, luôn luôn cẩn trọng theo hắn ta đến một quán rượu nhỏ ở ngoài trấn. Đi theo một đường dài, giờ nàng đã sớm tỉnh táo rồi.
13 Cuối cùng Lâm Thư rối rắm hồi lâu, vẫn quyết định không đợi Hàn Lạc Tuyển nữa, tự mình mở ra xem trước.
Vén tấm vải đỏ bọc nắp bình lên, nàng ló đầu kiểm tra, quả nhiên trong những bình này không phải là rượu, mà là từng bọc vải rất dày.
14 Lúc Hàn Lạc Tuyển tìm thấy nàng, liền nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Lâm Thư, lại thấy bên cạnh nàng còn một nam tử đang bị trói. Hàn Lạc Tuyển giơ tay vịn bả vai nàng, lay lay nàng tỉnh.
15 Hàn Lạc Tuyển chỉ cảm thấy Định Quốc công thật sự rất quá mức, vậy mà dám giao cho nàng vật trọng yếu như vậy, cũng không nói cho nàng biết về tầm quan trọng của nó.
16 Xe ngựa lắc lư chạy đi, ngồi trong xe, không kìm nén được đáy lòng vui sướng, Lâm Thư đã nhiều lần vén màn vải lên nhìn đường. Lúc không có chuyện gì làm, Hàn Lạc Tuyển chỉ thích nhắm mắt dưỡng thần, thấy nàng vén rèm nhiều lần, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, hắn hơi phiền não mở miệng: “Ngươi có thể an tĩnh chút được không? Đường đường là tiểu thư thế gia, có chút giáo dưỡng của thế gia hay không?”
“Ta đây là quá kích động mà! Chúng ta đã sống khổ một tháng, chỉ lát nữa là trở lại kinh thành, vừa nghĩ tới sắp gặp được người thân, ta không kìm được vui mừng mà!” Bị hắn ghét bỏ như vậy nhưng nàng không chút buồn chán, vui vẻ trả lời.
17 Xe ngựa đến phủ Định Quốc công, nghe thấy Hàn Cửu ở bên ngoài mời nàng xuống xe, Lâm Thư hít thở sâu, từ trong xe ngựa chui ra, cẩn thận xuống xe.
Binh sĩ gác cổng thấy có chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa phủ, thấy người trên đó chắc không tầm thường, không dám chậm trễ, nhanh chóng bước ra nghênh đón.
18 Vén màn che lên, Lâm Thư vỗ nhẹ hai cái lên bàn tay của Lâm lão phu nhân như an ủi, chợt đứng lên, đi về phía hai mẫu tử Tô di nương. Vừa đi, vừa trừng mắt nghiến răng nhìn chằm chằm hai người họ, lạnh lẽo nói: "Đúng vậy, ta đã trở về rồi! Lâm Thiến, Tô di nương, không giết chết ta, các người rất thất vọng hả? Không ngờ ta có thể thuận lợi trở về sao? Vì một hôn sự, muốn trở thành tiểu thư duy nhất của phủ Định Quốc công, không ngờ hai mẫu tử ngươi lại có lòng dạ độc ác đến thế.
19 Đám người đi rồi, Lâm lão phu nhân run run vươn tay về phía Lâm Thư, nói: "Thư nhi, qua đây, để tổ mẫu nhìn một chút, tôn nhi đáng thương của ta!"
Giằng co với Tô di nương hồi lâu, Lâm Thư cũng chẳng rơi một giọt lệ, giờ khắc này lại như vỡ đê, nhào vào lòng Lâm lão phu nhân khóc rống lên.
20 Thời gian thấm thoát trôi đi, đã qua một tháng kể từ lúc Lâm Thư trở về phủ, An thị cũng dần dần bình tĩnh vì được nữ nhi an ủi. Còn ba vị huynh trưởng của Lâm Thư biết được chuyện nàng gặp phải thì hết sức tức giận.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Dị Giới, Nữ Cường, Huyền Huyễn
Số chương: 37