21 Sau khi Lâm Sóc từ trong miệng Lâm lão phu nhân biết được Lâm Thư có cảm tình với Hàn Lạc Tuyển, liền trợn mắt líu lưỡi, ngây ngẩn hồi lâu mới bị bà gõ tỉnh.
22 Ngày đó Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển ở trong phòng lâu như vậy, còn mất hồn, chán nản chạy ra. Lâm Sóc có chút bận tâm, mấy ngày qua đã nhiều lần muốn mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, lời đến miệng đều phải nuốt xuống.
23 Ngày đó Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển ở trong phòng lâu như vậy, còn mất hồn, chán nản chạy ra. Lâm Sóc có chút bận tâm, mấy ngày qua đã nhiều lần muốn mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, lời đến miệng đều phải nuốt xuống.
24 "Tiểu công tử, ngài xem đi, đây đều là những cô nương đẹp nhất Phú Quý lâu! Ta giới thiệu một chút với ngài: vị này là Liễu Y Y băng thanh ngọc khiết, là chiêu bài của Phú Quý lâu chúng ta! Cầm kỳ thư họa, giỏi ca múa, tinh thông mọi thứ! Mấy vị này cũng là cô nương vô cùng có tài sắc trong Phú Quý lâu.
25 "Tiểu công tử, ngài xem đi, đây đều là những cô nương đẹp nhất Phú Quý lâu! Ta giới thiệu một chút với ngài: vị này là Liễu Y Y băng thanh ngọc khiết, là chiêu bài của Phú Quý lâu chúng ta! Cầm kỳ thư họa, giỏi ca múa, tinh thông mọi thứ! Mấy vị này cũng là cô nương vô cùng có tài sắc trong Phú Quý lâu.
26 Đứng sau lưng xoa bóp, Thúy nhi nghe Hàn Lạc Tuyển nói vậy, không nhịn được lên tiếng: "Điểm tâm của Phú Quý lâu chúng ta đương nhiên không thể so sánh được với Phúc Lai cư.
27 Đứng sau lưng xoa bóp, Thúy nhi nghe Hàn Lạc Tuyển nói vậy, không nhịn được lên tiếng: "Điểm tâm của Phú Quý lâu chúng ta đương nhiên không thể so sánh được với Phúc Lai cư.
28 Hàn Lạc Tuyển đuổi kịp Lâm Thư ở trong một ngõ nhỏ. Hắn không ngờ nàng lại chạy trốn nhanh như vậy, ra khỏi Phú Quý lâu, hắn vẫn kêu to ở đằng sau nàng, vậy mà Lâm Thư làm như không nghe thấy, càng chạy càng nhanh.
29 Hàn Lạc Tuyển đuổi kịp Lâm Thư ở trong một ngõ nhỏ. Hắn không ngờ nàng lại chạy trốn nhanh như vậy, ra khỏi Phú Quý lâu, hắn vẫn kêu to ở đằng sau nàng, vậy mà Lâm Thư làm như không nghe thấy, càng chạy càng nhanh.
30 Màn đêm, yên tĩnh giống như đã chết. Ánh trăng lặng yên không một tiếng động xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng len vào, Hàn Lạc Tuyển trằn trọc trở mình không ngủ được liền đứng dậy.
31 Màn đêm, yên tĩnh giống như đã chết. Ánh trăng lặng yên không một tiếng động xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng len vào, Hàn Lạc Tuyển trằn trọc trở mình không ngủ được liền đứng dậy.
32 Bên trong nhã gian trên lầu hai của Phúc Lai cư, Hàn Cửu do dự lên tiếng hỏi: "Công tử, ngài chắc chắn Lâm tiểu thư thật sự sẽ đến Phúc Lai cư sao? Nếu như nàng ấy không đến, chẳng phải chúng ta uổng công chạy tới đây sao! Mới thi võ xong, ngài đứng đầu bảng, những công tử không cam lòng kia nhất định sẽ tìm ngài so tài! Nếu như Lâm tiểu thư không đến, chúng ta nên mau chóng về đi! Nếu để ai phát hiện chúng ta chuồn ra đây, báo lên phu tử, vậy sẽ bị phạt nặng đó!"
"Nếu như ngươi lo lắng thì cứ trở về đi! Bản công tử ở đây đợi, ngươi trở về ứng phó với đám người kia.
33
Bên trong nhã gian
trên lầu hai của Phúc Lai cư, Hàn Cửu do dự lên tiếng hỏi: "Công tử,
ngài chắc chắn Lâm tiểu thư thật sự sẽ đến Phúc Lai cư sao? Nếu như nàng ấy không đến, chẳng phải chúng ta uổng công chạy tới đây sao! Mới thi
võ xong, ngài đứng đầu bảng, những công tử không cam lòng kia nhất định
sẽ tìm ngài so tài! Nếu như Lâm tiểu thư không đến, chúng ta nên mau
chóng về đi! Nếu để ai phát hiện chúng ta chuồn ra đây, báo lên phu tử,
vậy sẽ bị phạt nặng đó!"
"Nếu như ngươi lo lắng thì cứ trở về đi! Bản công tử ở đây đợi, ngươi trở về ứng phó với đám người kia.
34 A Cường lần nữa trở về, cuối cùng vẫn không có thu hoạch. Lâm Thư lo lắng trở về phủ, theo thường lệ chạy về Tam Tinh viên trước, còn chưa có vào nhà, liền thấy nhị ca và tam ca nàng đan thong thả đi dạo trong viện.
35 A Cường lần nữa trở về, cuối cùng vẫn không có thu hoạch. Lâm Thư lo lắng trở về phủ, theo thường lệ chạy về Tam Tinh viên trước, còn chưa có vào nhà, liền thấy nhị ca và tam ca nàng đan thong thả đi dạo trong viện.
36 Lâm Thư luôn cảm thấy hôm đó ở phủ Triệu Duẫn Kinh thẩm lý vụ án Tô di nương đã có vấn đề. Tô di nương một mực kêu oan, vẻ mặt tức giận ấy là phát ra từ nội tâm, không giống như giả vờ đáng thương ở trước mặt cha nàng lúc còn ở đại sảnh Tây Uyển.
37
Bên trong nhã gian trên lầu hai của Phúc Lai cư, Hàn Cửu do dự lên tiếng hỏi: “Công tử, ngài chắc chắn Lâm tiểu thư thật sự sẽ đến Phúc Lai cư
sao? Nếu như nàng ấy không đến, chẳng phải chúng ta uổng công chạy tới
đây sao! Mới thi võ xong, ngài đứng đầu bảng, những công tử không cam
lòng kia nhất định sẽ tìm ngài so tài! Nếu như Lâm tiểu thư không đến,
chúng ta nên mau chóng về đi! Nếu để ai phát hiện chúng ta chuồn ra đây, báo lên phu tử, vậy sẽ bị phạt nặng đó!”
“Nếu như ngươi lo lắng
thì cứ trở về đi! Bản công tử ở đây đợi, ngươi trở về ứng phó với đám
người kia.
38 Nửa bước không rời đi theo phía sau Hàn Lạc Tuyển, càng chạy, Lâm Thư càng thấy kỳ quái, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Đây không phải là hướng về Hàn Sơn tự sao? Chúng ta đi đâu vậy?" Nghĩ đến trước đó phát hiện chuyện ghê tởm của Đỗ Linh Nguyệt ở Hàn Sơn tự, nàng liền có dự cảm xấu.
39 Nửa bước không rời đi theo phía sau Hàn Lạc Tuyển, càng chạy, Lâm Thư càng thấy kỳ quái, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Đây không phải là hướng về Hàn Sơn tự sao? Chúng ta đi đâu vậy?" Nghĩ đến trước đó phát hiện chuyện ghê tởm của Đỗ Linh Nguyệt ở Hàn Sơn tự, nàng liền có dự cảm xấu.
40 Hôm ấy, trời trong xanh, gió nhè nhẹ, hoa cúc móng cua trồng trong học viện nở rộ đẹp đẽ. Thấy Lâm Thư không tim không phổi, mặt dày chạy theo Hàn Lạc Tuyển, trong lòng Lâm Sóc vừa giận vừa hờn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 40