1 Đầu xuân, tiết trời còn hơi lạnh. Trong phủ An Bình Hầu đã là cảnh xuân tươi đẹp, ý xuân dạt dào!
An Bình Hầu phu nhân Thiển Hạ bình thản ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dung mạo được bảo dưỡng tốt trong gương đồng.
2 Duẫn Châu thành, một tòa thành không lớn không nhỏ ở Tử Dạ quốc, nơi đây không tính là non xanh nước biếc, nhưng cũng không đến mức khỉ ho cò gáy, tổng dân cư cả thành cũng chỉ có hơn hai vạn người.
3 “Nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại nổi lên tranh chấp?” Lão phu nhân lạnh giọng xét hỏi.
Thiển Hạ cúi thấp đầu, lông mi dài che khuất đôi mắt: “Hồi tổ mẫu, đều là cháu gái không đúng, nếu như cháu gái đưa đèn lưu ly cho muội muội, có lẽ, nàng sẽ không giành giật với cháu.
4 Nhìn phụ thân thiên vị hai mẹ con xảo quyệt kia, còn có lão phu nhân chưa biết lúc nào sẽ quay sang làm khó mẫu thân, đã biết trước những gì sắp xảy ra, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn!
Thiển Hạ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, tất cả những người đi qua đình nghỉ lúc đó đều được gọi đến đầy đủ, không chỉ có các nàng, ngay cả Liễu di nương cùng Tam tiểu thư Lô Thiển Nhu cũng được gọi tới.
5 Thiển Hạ mím môi cười, thứ muội này và Lô Thiển Tiếu sinh cùng năm nhưng đáng yêu hơn nhiều so với nàng ta.
“Được, ngày mai muội đến cầm viện tìm ta.
6 Thiển Hạ đoán không sai, Lô Thiển Tiếu vốn không bị thương nặng đến vậy, mắt cá chân chỉ sưng đỏ một chút, nàng ta cố tình làm quá lên để chiếm được yêu thương của phụ thân mà thôi.
7 Ngưng Hương viện, Lô Thiển Tiếu vừa đánh đàn vừa nghĩ, biện pháp này có hiệu quả hay không? Tiếu nương tử có thể bị thu hút qua bên này không?
Vương ma ma đã sớm phái hai tiểu nha đầu đi trước, để các nàng ổn định tất cả hạ nhân trong ngoài Ngưng Hương viện, sau đó mới chậm rãi đỡ lão phu nhân thong thả đi vào.
8 Không được sai?
Lão phu nhân vừa nghe xong, tức giận đứng bật dậy, đôi đũa trong tay đập thẳng xuống bàn.
“Tốt lắm! Ta đúng là không biết, từ khi nào trong phủ này đến lượt một di nương và một tiểu thư thứ xuất làm chủ? Phu nhân chính thất nói không người nghe, ngay cả lão bà tử ta muốn dùng một chén canh, còn phải nhìn sắc mặt Cận thị nàng đúng không?”
“Mẫu thân, ngài đừng tức giận.
9 Nhắc tới tính khí của lão phu nhân, Thiển Hạ đương nhiên hiểu rõ.
Kiếp trước, lão phu nhân là một người chỉ biết yêu bản thân mình, quả nhiên, kiếp này vẫn vậy.
10 *Ám phúng: ngầm mỉa mai, châm chọc.
Sau khi từ trong phòng lão phu nhân đi ra, Lô Thiếu Hoa ngẩn ngơ, đi đi lại lại trong sân viện lão phu nhân.
Nói gì thì nói, Vân thị bình thường cũng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, khuyết điểm duy nhất chính là xuất thân thương hộ, điều này khiến hắn đau đầu.
11 Vân thị khẽ cười một tiếng, “Đúng vậy, nàng mới thành quả phụ, vốn cũng gả cho một phú thương, nhưng đáng tiếc, nàng gả qua đấy cũng chỉ sinh được một nữ nhi, gia nghiệp đều bị đệ đệ của phú thương kia tiếp quản, nàng là một phụ nhân, không thể ra ngoài làm ăn, không còn cách nào khác mới muốn đến Duẫn Châu nương tựa chúng ta.
12 Thiển Hạ vừa vào phòng, thấy mẫu thân tức giận cũng đoán được đại khái là chuyện gì. Nàng ra ngoài, nháy mắt một cái, hạ nhân vội tiến vào dọn dẹp.
“Mẫu thân, có chuyện gì vậy ạ?”
“Hừ, còn không phải do vị thứ dì của con.
13 Vân thị nghe xong, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Rõ ràng, mình đã cho người thu xếp cho hai mẹ con nàng vào ở điền trang ngoại thành. Vậy mà lại còn dám bước vào đây! Không báo trước với mình câu nào, trực tiếp đi thỉnh an lão phu nhân?
Cô muội muội này, quả nhiên là một người tâm kế!
Thiển Hạ kéo cánh tay Vân thị, “Mẫu thân, nếu dì đã tới Lô phủ, người xem có nên bố trí cho nàng ở lại trong phủ không?”
“Vậy sao được? Đừng quên nàng ta đã làm ra chuyện tốt đẹp gì! Với lại, chắc là cậu con cũng nhận được thư rồi.
14 Từ trong ra ngoài đều đã đi hết rồi sao?
Sắc mặt lão phu nhân âm trầm giống như sắp chảy ra nước đến nơi!
Từ ngoại viện vào nội viện, không phải đi một lượt từ trong ra ngoài thì là cái gì? Hơn nữa, một quả phụ vừa góa chồng lại trát lên mặt một lớp phấn dày hơn vữa tường như thế kia, nếu vừa rồi Thiển Hạ không nói thì lão phu nhân vẫn còn cảm thấy nàng ta là một người tỉ mỉ, chu đáo.
15 Cuối cùng, Tiếu nương tử cũng thấy được sự kinh ngạc trong mắt tiểu cô nương này, hiểu ý, cười nói, “Chung sống với ngươi mấy ngày nay, cuối cùng cũng thấy được lúc ngươi mất bình tĩnh.
16 Vì tiểu viện bị cháy cho nên mẹ con Vân Kính Lệ tạm thời không có chỗ ở.
Thực ra, điều này cũng không chính xác lắm, chỉ cần Vân thị muốn, tự nhiên sẽ có thể sắp xếp cho mẹ con các nàng một chỗ khác.
17 Edit: Gió
"Mẫu thân, mới được một ngày, mà phụ thân quyết định cho mẹ con các nàng dọn vào đây?"
Lời của Thiển Hạ khiến cho Vân thị có chút mơ hồ, mờ mịt nói, "Không phải tất cả đều nói là người xúi quẩy sao? Chẳng lẽ, phụ thân con một chút cũng không cố kỵ lão phu nhân?"
Thiển Hạ lắc đầu một cái, thở dài nói, "Mẫu thân à, sở dĩ, lão phu nhân nói như vậy vì bà ấy đã đoán được hỏa hoạn kia là do chính hai mẹ con các nàng gây nên.
18 Edit: Mộng Thiên Tình
Beta: Gió
Lão phu nhân vừa nhìn thấy sắc mặt không tốt của Vân thị, trong lòng có chút không vui, đã biết chuyện mà đến lại còn mang theo vẻ mặt lạnh lùng như thế là muốn làm gì?
“Hồi mẫu thân, lần trước con dâu cùng tiểu Hạ sang phủ Thứ sử, Lưu phu nhân có tặng cho hai xấp vải màu sắc giống hệt nhau.
19 Thiển Hạ từ Lưu phủ trở về, chuẩn bị lên xe ngựa, chợt nhận thấy có gì đó không đúng. Phu xe lúc trước là con trai của một nữ tỳ của mẫu thân nhưng bây giờ lại đổi thành một người khác.
20 Edit: Gió
Thiển Hạ vừa về đến phủ đã nghe nói mẹ con Cận thị bị khiển trách, hơi nhíu mày, đi thẳng về viện của mẫu thân.
Nhưng vừa vào đến viện đã nghe thấy tiếng phụ thân và mẫu thân cãi nhau.