1 Đêm nay bao giờ sáng – Chương 1 Lạc Trăn kéo hành lý từ sân bay quốc tế thủ đô phóng khoáng bước ra, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh nắng chói chang.
2 CHƯƠNG 3 Dịch: rainyalice Chủ nhiệm bộ phận khai thác vỗ vỗ văn kiện, “Bản thân sản phẩm không có vấn đề gì, kỳ này chất lượng loạt SA tuyệt đối không cần nghi ngờ!” “Còn về phía tuyên truyền?” “Cao hơn sản phẩm cùng kỳ 20%.
3 CHƯƠNG 5 Dịch: rainyalice Ba cô gái, một bàn thức ăn, tán chuyện núi non mãi đến bốn giờ chiều, muốn có cả ngọn núi cũng nên nhìn xuống đáy chứ. Lúc đó chuông điên thoại vang lên, là Lạc Lăng.
4 CHƯƠNG 7 Dịch: rainyalice Hạ Thiên Liên cúi đầu nhìn Lạc Trăn, cười hỏi, “Có muốn làm một chén không?” Lạc Trăn giật mình, tự hỏi mình tỏ ra rõ ràng đến vậy sao? Người khác vừa nhìn đã thấy cần mượn rượu tiêu sầu.
5 CHƯƠNG 9 Dịch: rainyalice “Xem ra cô ấy sống rất tốt. ” Người đàn ông hạ mắt, ngữ khí lãnh đạm. “Cô ta vốn là một con gián, không, là dã thú! Cậu biết không, cô ta còn lấy quyển lịch khung sắt đập tớ! Mẹ nó, hại tớ bây giờ ngay cả lịch cũng không dám nhìn! Xem này, cổ tớ vẫn còn đau!” “Cô ấy trước giờ đều không khách khí với cậu.
6 CHƯƠNG 11 Dịch: rainyalice Lạc Trăn nhìn góc cạnh khuôn mặt tinh xảo trước mắt cảm giác như có dòng điện chạy qua, có lẽ nếu mình có bệnh tim hẳn lúc này đây đã phát tác rồi.
7 CHƯƠNG 13 Dịch: rainyalice Mấy ngày nay Lạc Trăn tương đối bận, bận chuyển nhà, lần trước sau khi Lăng Cát Văn nhắc đến chuyện ký túc, tối về bèn bàn với Lạc phu nhân, kết quả Lạc phu nhân không cần suy nghĩ đáp ứng ngay, còn cười tủm tỉm như kiểu chỉ có hai ta biết với nhau, làm cho Lạc Trăn hoàn toàn mít đặc.
8 CHƯƠNG 15 Dịch: rainyalice Ngày thứ hai thức dậy, vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng đã thấy Hạ Thiên Liên mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu, đang ngồi trên vị trí của cô đợi sẵn, Lạc Trăn vô thức giơ tay nhìn đồng hồ, may quá, vẫn còn hai phút nữa, chưa tính là trễ.
9 CHƯƠNG 17 Dịch: rainyalice Bước chân hơi bất an đi ra từ gian phòng, tướng mạo tuấn tú cực kỳ xuất chúng, vóc người cao gầy, mái tóc đen hơi rối lại càng gợi cảm, một thân sơ mi màu kem, cổ áo hơi mở lộ xương quai xanh tinh xảo, quần âu màu xám nhạt ôm lấy đôi chân thon dài, cả người toát ra hơi thở mê hoặc.
10 CHƯƠNG 19 Dịch: rainyalice Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở, theo thói quen cào loạn tóc muốn ngồi dậy, một giây sau, bên eo truyền đến một phần lực khiến cô lại một lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp phía sau, Lạc Trăn ngây ra, cúi đầu nhìn vòng ôm quanh eo mình, trong đầu “Ầm” một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.
11 CHƯƠNG 21 Dịch: rainyalice Lạc Trăn về nhà trọ tắm giặt rồi lên giường đi ngủ, mê man thiếp đi đúng hai mươi tiếng đồng hồ. Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần vô cùng sảng khoái.
12 CHƯƠNG 23 Dịch: rainyalice “Tại sao không được? Như thế cô có thể nổi tiếng, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền!” “Rất xin lỗi, tôi đây vừa khéo không muốn nổi tiếng cũng chẳng muốn kiếm nhiều tiền!” “Nào có thể như thế!” “Tôi chính là như vậy đấy!” Lạc Trăn cáu đến mức hận không thể tung một cước, tính dai dẳng của gã này là người đầu tiên sau Thẩm Hạ Thụy khiến cô chỉ muốn xông lên đấm ột trận hả hê.
13 CHƯƠNG 25 Dịch: rainyalice Việc phỏng vấn Lăng Cát Văn đã ra tay đương nhiên sẽ không thể không có thu hoạch, nhưng đáng tiếc Lạc Trăn lại vì chuyện dở chừng ngày hôm đó mà quên mất, hôm sau chạy về công ty không ngoài ý muốn bị cô chị nào đó nhắc mãi cả buổi sáng.
14 CHƯƠNG 27 Dịch: rainyalice “Lạc Trăn, bên ngoài có người tìm!” Lăng Cát Văn đứng ở cửa, vẻ mặt long lanh gọi với vào Lạc Trăn. Lạc Trăn đương nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng giật mình, hoang mang nhướng mắt nhìn ra, một thân hình cao ngất thon dài đang đang đứng ở cửa đối diện với cô, theo lý thuyết người bị cận 5 độ như cô hẳn nhìn không rõ người ở phía xa kia, nhưng rất kỳ lạ, cô lại biết người đó là ai.
15 CHƯƠNG 29 Dịch: rainyalice Trở về nhà trọ lục tung tất cả chăn nệm đem đi giặt hết một lượt, lao động chân tay đúng là tiêu hao năng lượng, sau nửa tiếng cơ bản đã tiêu hóa sạch bữa cơm Hạ Thiên Liên mời, hơn nữa còn tiêu hóa hơi bị quá độ, lục tủ đồ ăn phát hiện chỉ còn mấy hộp kẹo cao su, bóc mấy cái nhét vào miệng, càng nhai càng đói, mở tủ lạnh, lại đầy ắp, nhưng toàn là nước lọc rượu bia, Lạc Trăn nghĩ ngợi một giây bèn vơ lấy túi xách chìa khóa, quyết định ra ngoài mua đồ.
16 CHƯƠNG 31 Dịch: rainyalice Thẩm Hạ Thụy quay về phòng trước, còn Lạc Trăn thì đến phòng vệ sinh rửa mặt, rề rà đến gần mười phút mới trở lại. Vừa kéo cánh cửa gỗ lim ra chợt sững người ngay tại chỗ, dáng hình tao nhã quay lưng về phía cô kia không phải Mạc Hoành thì là ai? “Lạc tiểu thư, sao cô không vào?” Người đàn ông ôn hòa nhìn thấy Lạc Trăn đứng ở cửa đầu tiên.
17 CHƯƠNG 33 Dịch: rainyalice Lạc Trăn xuống phố đi dạo hơn một tiếng, có chút mơ màng, cô muốn tìm một người để trò chuyện, lại phát hiện cạnh mình toàn là hổ bằng cẩu hữu [1], lầu son rượu thịt thì còn được, nhưng nếu muốn ngồi xuống đàm văn nghệ thì chẳng có cảm giác gì.
18 CHƯƠNG 35 Dịch: rainyalice Một gian phòng quán bar, Lạc Trăn, Liên Ân, Thẩm Hạ Thụy, Thất Thất xiêu vẹo vắt người lên sô pha tán gẫu, hai cậu ấm ca hát ở bên trên, hát “Những bông hoa kia” của Phác Thụ.
19 CHƯƠNG 37 Dịch: rainyalice Ngày hôm sau tỉnh lại, Lạc Trăn cơ bản đã khôi phục nguyên trạng, cái này phải cảm ơn thể chất dã thú của cô, phục hồi thần tốc, tuy vẫn còn hơi đau đầu, thêm vào đó lại không thể nhớ nổi những chuyện tối qua, ví như, ai đưa cô về, mà dựa theo mạch suy nghĩ thông thường chỉ có thể là Thẩm Hạ Thụy hoặc Liên Ân.
20 CHƯƠNG 39 Dịch: rainyalice Trong lâu đài kiểu Âu lấy màu xám làm chủ đạo, hoa súng đượm sắc trắng trong tảng sáng mơ hồ, xám trắng quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh vô cùng quyến rũ hút hồn, người con gái nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ trải nhung mềm mại tinh khiết, vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người thon thả, gương mặt trắng nõn, ánh mắt đạm nhạt, ống kính chụp được một khoảnh khắc ngẩng đầu.