21 Trên đường đi, ta cẩn thận nghĩ lại lời nói của Hi Chí Tài, đúng, rất có đạo lý. Ta nhất định phải dùng cách nào đó che dấu dung mạo của mình. Đặc biệt về sau, ngày một trưởng thành, nữ tính sẽ rõ ràng hơn, như vậy không thể được.
22 Cầm Ngân long, cưỡi Tiểu Bạch, ta đi tới huyện Vô Chung. Vốn nghĩ lập tức đi Dịch Kinh, nhưng nghe bọn Tần Dũng nói, Công Tôn Toản không trở về Dịch Kinh, vừa bắt được Lưu Ngu, đang ở Kế huyện.
23 Ngày hôm sau, ta gọi Công Tôn Hồng tới, tên gia hỏa này vừa thấy ta đã cười híp mắt: “Bái kiến trang chủ đại nhân. ”
Ta nổi cáu: “Công Tôn huynh, ngươi cũng làm ta đau lòng.
24 Ta nghe thấy sững sờ, trù trừ một lúc liền đáp: “Như nhi cũng biết như thế. Về người nào, muội vẫn chưa tìm được. Có điều, muội thấy có mấy người cũng tốt, muốn đưa ca ca cùng đi xem.
25 Ta ở chỗ Triệu Vân hai ngày rồi nam hạ. Đã định sẽ đi Bắc Hải, nhưng trên đường lại nghe được tin tức phụ thân Tào Tháo cùng huynh đệ bị tai nạn chết ở Lang Nha.
26 Ta nhảy dựng lên, vọt tới cửa, giữ chặt màn trướng: “Bá Ninh tiên sinh, ông không thể đi. ” Mãn Sủng giật mình đứng lại.
Tào Tháo giận dữ, cũng chạy tới, cầm kiếm chỉ vào ta: “Tránh ra, nếu ngươi không tránh, có tin ta giết ngươi không.
27 Ta ngủ một mạch đến hừng đông, tận tới lúc Tào Tháo gọi ta dậy. Duỗi vai lười nhác, thật thoải mái, nhưng mà đầu gối vẫn còn chút đau, thật là, người bình thường làm sao có thể quỳ lâu như vậy.
28 Rời khỏi chiến trường cưỡi ngựa lên phía bắc, trong lòng ta biết rõ, không đầy một tháng nữa, Tào Tháo vì thiếu lương thực sẽ rút quân. Có điều, chuyện tháng 4 bị tấn công nên xử lý thế nào? Không cho ông ta đi đi, trực tiếp nói cho ông ta biết Trương Mạc sẽ làm phản sao? Trời ơi, chuyện này đúng là khó khăn! Kỳ thực, hiện tại Trương Mạc còn chưa có ý định phản Tào, hắn vừa mới làm hòa trở thành bằng hữu của Lữ Bố.
29 Lúc Thái Sử Từ đi ra, ta thấy ánh mắt hắn cũng ẩm ướt. Hắn tiến về phía huynh đệ chúng ta thi lễ: “Tử Nghĩa đa tạ các huynh đệ chiếu cố mẫu thân. ”
Ta vội vàng né tránh: “Tam ca, huynh nói gì vậy? Đều là huynh đệ, nói vậy khách khí quá.
30 Vũ ca ca nói đúng, Thọ Quang đúng là một vùng đất không có người quản lý. Ta mang theo Điển Vi và Quản Hợi tới huyện phủ, cũng giống Vũ ca ca, tìm cả buổi mới ra lão thư lại.
31 Ta ở Thọ Quang xây dựng căn cứ bí mât, hồn nhiên quên mất tình cảnh của Tào Tháo. Có lẽ trong lòng, ta cho rằng Tào Tháo sẽ nghe lời ta, sẽ không lần thứ hai chinh phạt Đào Khiêm.
32 Ở Thọ Quang, sau khi Điển Vi đã đi, ta suy nghĩ cẩn thận một hồi, xem ra chiến sự phương bắc quả thật như lời Vũ ca ca nói, khó mà chấm dứt sớm. Nếu như Bảo Tín còn sống, mọi chuyện đã khác, nhưng ông ta chết rồi, loạn Duyện châu không thể tránh được.
33 Đến tối, lúc ta đang muốn nghỉ ngơi, Điền Trù lại tìm tới. Ta cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám khinh suất. Hai người ngồi xuống xong, Điền Trù mãi nửa ngày không nói câu nào, ta chỉ biết ông ta nhất định có chuyện, cho nên, ta cũng không nói gì, chờ ông ta.
34 Ta hiểu rõ lo lắng của bọn họ, Tào Tháo đang lúc hưng phấn, chuẩn bị tới lúc đại khởi, trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, phụ thân huynh đệ đều bị giết, người nhà gần như mất hết.
35 Tào Tháo rời khỏi phòng, đã không thấy ta đâu. Ông ta nhìn Hi Chí Tài: “Chí Tài, ngươi đi truyền quân lệnh của ta, từ ngày mai, khôi phục việc huấn luyện, chuẩn bị cho chiến đấu.
36 Ta bận bịu bên này, bên kia Tào Tháo cũng không nhàn rỗi. Sau hai tháng đầu xuân, Tào Tháo dẫn đại quân tấn công Lữ Bố. Dựa theo kế hoạch đã định sẵn, quân đội đi qua Duyện châu, toàn bộ hoa màu và những thứ có thể cho người ăn đều bị quân Tào vơ vét không còn gì.
37 Sắp xếp xong chuyện ở hiệu thuốc, ta phân phó thuộc hạ đi xem Triệu Vân đã trở về chưa, mời huynh ấy tới đây một chuyến. Lại dặn bọn họ, không được gọi ta là công tử, ta chỉ là một đại phu lang thang, ở lại đây xem bệnh.
38 Tìm được khách điếm để ở, ta lệnh cho thuộc hạ đi loanh quanh gần phủ đệ Ký châu mục (tức Viên Thiệu) tìm chỗ mua nhà, không chỉ tiện đường ta tới Viên phủ, về sau Tào Tháo tới, ta cũng tiện đường.
39 Không để ý tới vũ khí đang chĩa vào, ta nhìn Tôn Sách tiếp tục nói: “Nếu như tướng quân là một tiểu nhân xấu xa, hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này, hoặc tướng quân có thể trói ta lại, trực tiếp uy hiếp huynh trưởng; nếu như tướng quân là một anh hùng hào kiệt, sẽ thả ta tiến vào Kính huyện.
40 Ta nghe xong sửng sốt, đảo mắt nghĩ một hồi mới cười nói: “Xem ra, Công Cẩn tướng quân muốn kiểm tra ta? Ta cũng không khách khí nữa. Ngày nay sau khi trải qua loạn Đổng Trác, thiên hạ đã tan thành từng mảnh nhỏ, thê thảm không nỡ nhìn.