Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chiêu Diêu

Số chương: 50
Chương mới nhất: Chương 55
Cập nhật cuối: 8 năm trước
Thể loại: Huyền huyễn, báo thù rửa hận, tu chân, 1vs1, HENguồn edit: Búp bê cầu nắngBiên tập: Teru + BozuNgày còn sống Lộ Chiêu Diêu nàng làm cái gì cũng cực kỳ phô trương, chỉ riêng cái chết là đặc biệt bình thường.

Danh sách chương Chiêu Diêu


Chương 1

1 Ngày ta chết lại đúng vào ngày xuất hiện của ma khí thượng cổ – Kiếm Vạn Quân.

Từ lâu trên giang hồ đã có truyền thuyết, nói rằng người nào có được Kiếm Vạn Quân thì sẽ giành được địa vị tối cao của Ma giới, là Ma vương ngồi trên đỉnh cao nhất.


Loading...

Chương 2

2 Lại nói đến chuyện của ta sau khi chết.

Khi còn sống, quả thật ta là một nữ ma đầu có tiếng xấu nổi danh, mấy chuyện như đoạt mứt quả của tiểu bằng hữu, ẩu đả với những kẻ lang thang bên đường đều làm không ít, số người hận ta cả trong tiên đồ lẫn ma đạo mà nắm tay nhau thì có thể đứng vây ba trăm vòng quanh núi Trần Tắc.


Chương 3

3 Ừm, ý tưởng này không tệ.

Lúc này ta xoa xoa tay, chờ thiếu nữ kia hoàn toàn tắt thở. Ấy vậy mà chẳng được bao lâu, thiếu nữ bất chợt run rẩy động đậy hai chân, ngay sau đó lồng ngực khẽ phập phồng, tiếp đến là.


Chương 4

4 “Môn chủ từng dặn dò không được giết người lung tung…”

“Những chỗ khác tất nhiên là không thể, nhưng người tự tiện xông vào cấm địa, không cần biết lý do là gì, giết.


Chương 5

5 Mặc Thanh rời đi, lúc này hộ vệ quỳ trên mặt đất mới run rẩy bò dậy.

Vẻ mặt tiểu Tháp Tị tử (*) mờ mịt nhìn ta, rồi lại hoang mang nhìn Liễu Thương Lĩnh nằm ở một bên: “Vậy là giết hay không giết…”

(*) Tháp Tị: mũi tẹt

Ta nhìn hắn: “Ngươi là thủ vệ giữ cửa à?”

Hắn gật đầu.


Chương 6

6 Nghe Chỉ Yên khóc lóc kể lể một hồi, đại khái ta cũng nắm được nàng bị bắt nạt ra sao.

Trước khi ta rời đi có nói nàng phải ôm chặt lấy bắp đùi của Mặc Thanh, nhưng cô nương này rụt rè mà lòng tự ái lại đặc biệt cao, cho nên nàng không tính làm như vậy.


Chương 7

7 Mắt thấy Mặc Thanh sắp đi qua chỗ rẽ, cuối cùng hắn hơi quay đầu lại, thần sắc lãnh đạm liếc ta một cái. Xa xa, nhận được ánh mắt của hắn, ta lập tức chạy về phía trước mấy bước: “Môn chủ, ngài đang ra ám hiệu để cho ta cùng ngài đi ra ngoài sao?”

“Ở lại chỗ này không có người sống.


Chương 8

8 Ma giáo! Cái gì gọi là Ma giáo?

Ma giáo là phải có dáng vẻ mà một Ma giáo nên có! Nên có lửa, có máu, có đao kiếm, có sát khí bừng bừng, mà đặc biệt là phải có khí thế ‘gần ta – ngươi sẽ phải chết’!

Cái gì mà mùa xuân tươi tốt, tràn trề nhựa sống; cái gì mà trồng rau hái trái, thu hoạch lương thực, ngươi là thổ công sao? Hay là thần tài?

Chúng ta là Ma giáo cơ mà, có ăn cơm cũng phải mang dáng vẻ của hung thần ác sát mới đúng chứ!

“Thế Tiên Thi đài (*) có còn không?” Ta hỏi tiểu Tháp Tị tử, “Lúc trước phải khổ cực lắm mới đào lên được khối đá trắng khổng lồ đó, tượng trưng cho tài phú và uy nghiêm của Vạn Lục môn ta, chắc là nó phải được giữ lại chứ?”

(*) khối đá để cho người nằm lên đó rồi quất xác

“À, Tiên Thi đài sao? Năm trước trấn Thuận An bắt đầu phát triển du lịch, có rất nhiều ma tu nghe danh muốn đến thăm Vạn Lục môn của chúng ta.


Chương 9

9 “Nào, ngươi nói theo ta nhé. ” Ta giữ vững tinh thần nói với Chỉ Yên, “Ngày hôm qua ta lại nằm mơ thấy Lộ Chiêu Diêu, nàng muốn ta hóa vàng mã cho nàng.


Chương 10

10 Ngay trong đêm đó, ta quay về chạy lên ngọn núi chính thuộc dãy núi Trần Tắc.

Đứng trước Vô Ác điện, ta báo tên mình là Lộ Chỉ Yên, thị vệ giữ cửa liền dẫn ta vào bên trong sườn điện (*), có lẽ Mặc Thanh đã dặn dò bọn họ từ trước rồi.


Chương 11

11 Ta né tránh ánh mắt của Mặc Thanh một lúc lâu, sự yên ắng trong điện để cho ta dần dần tĩnh tâm lại. Ta càng nghĩ lại càng cảm thấy không bình thường.


Chương 12

12 Ta im lặng cùng Mặc Thanh mắt đối mắt nhìn nhau một lúc.

Trong đầu ta lướt qua vô số ý nghĩ: Hắn ở trong Tàng Thư các này được bao lâu rồi? Từ lúc ta chưa đến hay là vào sau ta? Trừ câu nói vừa nãy ra ta không lơ đãng mà nói ra những lời gì khác chứ?

Nhưng dù có như thế nào thì với dáng vẻ nhìn người chòng chọc của tên hề nhiều chuyện này ngày hôm nay, ta biết mình đã không thể sử dụng thủ đoạn lừa gạt bình thường để qua mắt hắn được nữa.


Chương 13

13 Thuần phục?

Lúc còn sống ta chưa từng nghe thấy kẻ nào dám dùng hai từ này để nói về ta, không ngờ sau khi chết lại có cơ hội nghe được.

Được lắm, tiểu Đoản Mao (*), ngươi đã thành công thu hút được sự chú ý của ta rồi.


Chương 14

14 “Ngươi đừng để ý đến hắn. ” Ta nói, “Để cho hắn tự đi tìm chết đi, ta không tin, cho dù hắn có hồi phục lại thân thể thì đám ma tu của Hí Nguyệt Phong lại không giết nổi hắn.


Chương 15

15 Khối thân thể này của Chỉ Yên quá mức mệt mỏi, khẽ ngả sang bên cạnh một chút, ta không khống chế được. Mặc Thanh vội nắm lấy cánh tay ta, kéo ta lại gần vào trong ngực hắn.


Chương 16

16 Sáng sớm hôm sau.

Thời điểm Chỉ Yên hồi hồn, ta đã hấp thu hết Cửu Chuyển Đan vào trong thân thể nàng ổn thỏa. Việc đầu tiên mà ta làm là đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy trong phòng không có ai, thầm nghĩ quả nhiên cảm giác Mặc Thanh cứ nhìn chằm chằm ta tối hôm qua chỉ là ảo giác, lúc này ta mới quay đầu lại quan sát Chỉ Yên.


Chương 17

17 Thời điểm ta đi cùng Mặc Thanh tới Vô Ác điện, hồn phách của Chỉ Yên không có viên thuốc tăng lực trợ giúp đành phải chậm chạp bay tới đứng dán vào cột cửa, nước mắt lưng tròng nhìn ta chằm chằm: “Chiêu Diêu Ma vương à, ngươi nhất định phải giữ được thân thể của ta nha.


Chương 18

18 Mặc Thanh cõng ta đi từng bước, ta ngả đầu vào vai hắn, ngẩn người lắc lư nhìn cảnh vật chìm dưới ánh trăng.

Đến khi lên tới Vô Ác điện, thị vệ giữ cửa nhìn thấy Mặc Thanh đang cõng ta, lúc đi ngang qua bọn họ, tuy rằng tất cả đều đang cúi đầu hành lễ nhưng ta vẫn cẩn thận phát hiện ra, mồ hôi trên trán bọn họ đang nhỏ từng giọt xuống mặt đất.


Chương 19

19 Cho đến khi ráng chiều rút hết, sắc trời sẩm tối dần dần hạ xuống tấm màn đen, sao sáng hiện lên trên khắp bầu trời, mà Mặc Thanh ngồi bên cạnh ta hoàn toàn không có ý định đứng dậy rời đi.


Chương 20

20 Vừa nghe giọng điệu của Khương Vũ khi nói chuyện với ta, thuộc hạ đi theo sau hắn vừa thở dài, vừa bất đắc dĩ gọi hắn một tiếng: “A Vũ. ”

Khương Vũ quay đầu lại ứng phó với hắn ta đôi ba câu.


Loading...