1 Trong một lớp trung học một cậu học sinh đang gục trên cái bàn ở cuối lớp, giáo viên giảng bài thì mặc giáo viên còn cậu học sinh kia thì cứ ngủ gục trong lớp đó là sự kiện điển hình của lớp học này.
2 Cứ như thế một buổi chiều từ từ dạo hết những con đường lúc chạy xe, lúc lại đi bộ Thiếu Kiệt lại trở về con xóm nhỏ thân thuộc của một cuộc đời đầy chông gai và sóng gió kiếp trước, những đổi thay nhanh chóng mà không ai có thể nghĩ đến được ở mười năm sau.
3 Sau một giấc ngủ dài của những gì đã xảy ra ngày hôm qua Thiếu Kiệt biết mình nên lập nên một kế hoạch cho riêng mình con đường tương lai không thể lúc nào cũng thẳng một đường đầy may mắn nếu không có sự kiên nhẫn cần cù tích góp thì hắn cũng không có được số vốn ít ỏi nằm trong cái túi đi học hằng ngày.
4 Đôi khi cuộc sống là như vậy có nhiều lúc những sự việc mình tưởng chừng nắm chắc nhưng lại không biết được nó sẽ thay đổi ra sao đạp xe tới trường Thiếu Kiệt đi lại bãi xe dựng xe vào một góc dễ lấy nhất rồi tiến lại gần Trương Hạo hỏi.
5 Nhìn dáng vẻ của Ngọc Nhi lúc này, đầu tóc rối bời một bên áo đã rách bươm không còn che chắn được bờ vai và phía trước lộ ra hẳn một bên áo ngực, đôi tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của mình, hai mắt ướt đẫm nước mắt trên tay có một vài vết trầy xước.
6 Rời khỏi cuộc nói chuyện trước cửa nhà Ngọc Nhi, Thiếu Kiệt mở cặp mình ra xem chắc chắn số tiền kia vẫn còn nên cũng an tâm phần nào. Đi qua vài con phố Thiếu Kiệt bước vào một ngân hàng năm trên một con đường chính.
7 Cả buổi chiều hôm đó Thiếu Kiệt hầu như ở nhà dọn dẹp nhà cửa đúng như những gì buổi sáng hắn nói cho đến khi sắp xếp lại toàn bộ những vật dụng những thứ không sử dụng nữa vào một góc trước khi đi tắm rửa chuẩn bị hành lý đơn giản cho chuyến đi ngày mai bắt đầu một bước tiến lớn trong cuộc đời.
8 Cuộc nói chuyện của Thiếu Kiệt với Ông Lưu làm cho thời gian trôi đi nhanh chóng chẳng mấy chốc đoạn đường hơn 3 giờ trôi qua nhanh chóng lúc này một phần vì mệt một phần do di chuyển một đoạn đường khá xa Trương Hạo ngồi trên xe cũng đã ngủ được một giấc lấy lại được chút tinh thần.
9 Sau một ngày dài hành trình từ Thành Phố Lưu Minh tới Ngọc Châu rồi di chuyển bằng xe khách tới Hữu Nghị lại gặp được Ông Lưu và Lưu Chính cũng giúp đỡ Thiếu Kiệt và Trương Hạo phần nào trong một số chuyện mà Thiếu Kiệt nghĩ là sẽ mất cả một ngày để thu xếp thì nay mọi thứ đã xong.
10 Trên đường về Thiếu Kiệt vẫn suy nghĩ làm sao cám ơn Lưu Chính người ta giúp mình quá nhiều mình lại không thể làm gì. Khó hiểu của hắn bây giờ là tại sao Lưu Chính lại giúp mình mục đích chính là gì.
11 Thức giấc bởi tiếng gọi của người quản gia của ông Lưu Thiếu Kiệt biết rằng đã là một ngày mới. Hôm nay có lẽ là ngày hắn phải rời khỏi Hữu Nghị để trở về Thành phố Lưu Minh,
Trương Hạo hôm nay lại dậy sớm hơn bình thường khi Thiếu Kiệt rời giường đã không thấy hắn đâu hỏi ra mới biết hắn đang cùng tài xế xe tải giao hàng của Hoách Nam uống cafe nói chuyện vui vẻ ở trong sân.
12 Sau một ngày mệt mõi với cái đống Linh Kiện máy tính lại thêm phải kiểm tra lại từng bo mạch cũng như những phụ tùng cấp thiết, lúc này sau một giấc ngũ ngon và thành quả của mình nguyên một ngày hôm qua Thiếu Kiệt dậy khá sớm bắt đầu kiểm kê lại thành quả các bộ máy đã hoàn thành được trong buổi tối ngày hôm qua.
13 Đôi khi cuộc sống là như thế nó không ngừng thay đổi vận mệnh của Thiếu Kiệt và Trương Hạo hiện tại đã bước qua một trang mới một thay đổi mới. Đối với những gì đang diễn hơn ai hết hắn biết hắn cần cố gắng hơn nữa trên con đường này, những ngày nghĩ cũng theo đó trôi qua Trương Hạo thị đến trường xin nghĩ việc luôn không đi làm nữa để chuyên tâm vào việc bán hàng cũng như những cơ sơ kiến thức mà Thiếu Kiệt dạy hắn một các tốt nhất để có thể tự một mình mình xoay sở với những khách hàng và những việc như mở rộng kinh doanh mà Thiếu Kiệt định hướng cho hắn phải đi.
14 Về đến nhà Trương Hạo thấy Thiếu Kiệt cơ thể nhiều vết bầm tím thêm cả quần áo bụi bận có hẳn cả giấu chân trên cái áo trắng, hắn tức giận nói.
-Thằng nào dám đánh mày thế nói tao, tao đi sử đẹp nó!
Thấy thế Thiếu Kiệt nói
-Mày be bé cái mồm dùm tao bà già biết được bả lo giờ!
Trương Hạo cũng nhỏ giọng lại.
15 Sau buổi tối dùng cơm với mẹ mình ở nhà Thiếu Kiệt kiểm kê lại một ít Linh kiện còn lại rồi online một chút trên mạng đọc một vài bài tin tức trên các trang web nước ngoài rồi bắt đầu ngồi vào bàn chép những bài học mà hắn còn thiếu cho đến khi mắt hắn thật sự mõi hắn mới đi ngũ chuẩn bị cho một buổi sáng bận rộn tuyển người.
16 Chẳng mấy chốc một buổi sáng phỏng vấn tuyển người đã xong mọi việc còn lại Thiếu Kiệt để cho Trương Hạo tiếp tục làm chủ nhà. Hiện tại nhà hắn xem như là cái công ty mà nhìn chung thì tới lui chỉ có 24 mét vuông mà lại là nhà ở nên có chút khó khăn tình hình này nếu phát triển lên nữa thì hoàn toàn không ổn.
17 Thấy nhóm người Thiếu Kiệt đã đến trước cửa nhà hàng mà mình e ngại không ra đón tiếp thì mọi người nghĩ mình ra gì, huống hồ mình còn là đường chủ của một bang phái.
18 Khi Nhóm Người Thiếu Kiệt đi rồi Cao Thịnh nhìn theo anh nhóm người của Thiếu Kiệt rời đi thì lúc này mới nói với Tước Phàm.
-Người Thanh niên này nếu trở thành người giúp sức cho chúng ta thì bang ta lớn mạnh hơn không xa đâu.
19 Thiếu Kiệt đến trường như bao học sinh khác trong trường học, lúc này cũng chỉ có bọn con trai còn đang la cà ở sân bóng trước, sân trường rải rác khắp nơi những chiếc lá của các loại cây cối đang mùa thay lá, một sức sống mới đang được hình thành, quy luật của cuộc sống luôn là vậy khi chiếc lá đã già rời khỏi cành cây đâu đó trên cây lại có một chồi non mới được thay vào chiếc lá kia.
20 Thiếu Kiệt và mọi người sau khi rời khỏi phòng giáo viên một thân ảnh đứng đó nhìn theo hướng hắn tay cầm một tờ giấy quyết định Thôi Học bị vò nát nhăn nhúm người đó không ai xa lạ đó là Từ Phong hắn tức giận thật sự vì chưa có học sinh nào dám chống đối lại hắn mà còn ở trong trường nhưng nay Thiếu Kiệt lại làm được điều đó như đánh thẳng lên mặt hắn một cái tát rất đau.