1
EDITOR: SU
BETA: BI
Hoắc Thanh Châu tỉnh nhưng trước mặt vẫn một mảng mông lung, mờ mịt, không rõ.
Một lúc sau, hắn đã nhận biết được chính mình hiện đang nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện nào đó, tay chân thì không cử động được.
2
EDITOR: SU
BETA: BI
Hàn Tân Đình trước kia là người quán xuyến việc trong gia đình, tựa như một quản gia vậy, tỷ như thỉnh thoảng bổ sung chút rau quả, đồ ăn dự trữ trong tuần hay mua một ít vật phẩm dùng trong gia đình, còn thay Thẩm Duệ chuẩn bị cơm.
3
EDITOR: SU
BETA: BI
“Thích xem phim không?”
Lắc đầu.
“Đi dạo phố mua sắm?”
Lắc đầu.
4
EDITOR: SU
BETA: BI
“Uy, là em…… Không có việc gì, em tốt lắm……Công ty? Em muốn xin nghỉ một thời gian…….
5
EDITOR: SU
BETA: BI
Loét dạ dày…. .
Hoắc Thanh Châu từ trong miệng bác sĩ nghe thấy danh từ kia, trong phút chốc còn tưởng mình nghe lầm.
6
EDITOR: SU
BETA: BI
Hoắc Thanh Châu chung quy vẫn yên lặng, âm thầm đến bên cạnh Thẩm Duệ, do dự một chút rồi cầm lấy tay đối phương.
7
EDITOR: SU
BETA: BI
“Anh đi làm?” Hoắc Thanh Châu thuận miệng hỏi khi thấy Thẩm Duệ một thân trang phục chỉnh tề.
8
EDITOR: SU
BETA: BI
Thẩm Duệ đang đợi, không biết Hoắc Thanh Châu sắp sửa nói gì.
Y không biết Hoắc Thanh Châu nguyên bản muốn nói gì, cũng không hiểu vì sao đối phương lại lộ ra vẻ mặt này; trong nháy mắt y hoảng hốt, khuôn mặt của Hoắc Thanh Châu chẳng hiểu vì sao đã gần ngay trước mắt, y ngơ ngác nhìn, còn không kịp định hình chuyện gì sắp xảy ra thì môi mình đã bị thứ mềm mại nào đó bao lấy.
9
EDITOR: SU
BETA: BI
Thẩm Duệ cả ngày nay cũng không ăn gì nhiều ngoài thứ vừa nuốt kia, nhưng như thế cũng làm y nôn đến mật xanh mật vàng, kiềm chế lắm mới bình tĩnh trở lại.
10
EDITOR: SU
BETA: BI
“Còn người kia…………. . Tình nhân của cậu……. ” Thẩm Duệ có chút do dự mở miệng nói.
11
EDITOR: SU
BETA: BI
Không mất bao lâu, Hoắc Thanh Châu đã bước vào chung sống với Thẩm Duệ.
Chính là Thẩm Duệ sắp xếp cho hắn ở khách phòng đối diện, nơi mà trước kia khi Hàn Tân Đình còn là Hàn Tân Đình từng ở (nghĩa là trước lúc Hàn Tân Đình bị Hoắc Thanh Châu nhập vào), vì tình cảm hai người lúc xưa không mặn nồng cho lắm, sau này khi Hoắc Thanh Châu thay thế, căn phòng này được bỏ trống làm phòng khách.
12
EDITOR: SU
BETA: BI
Thẩm Duệ chậm rãi đưa xe tiến vào gara, bước xuống xe trở ra ngoài.
Đêm đã khuya lắm rồi, ngoài đường tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng lá cây xào xạc mỗi khi gió thổi qua.
13
EDITOR: SU
BETA: BI
Trong lúc ý loạn tình mê, Thẩm Duệ chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn nho nhỏ của Hoắc Thanh Châu bên tai: “Giúp, giúp tôi……” Rồi sau đó tay mình bị đối phương nắm lấy kéo đến đụng vào đũng quần kia, đụng chạm đến nơi bộ vị đang vô cùng cứng rắn kia.
14
EDITOR: SU
BETA: BI
“Cô chờ lâu chưa?”
“Vừa mới tới thôi. ” Đan Tĩnh Phương mỉm cười.
Thẩm Duệ kéo ghế ngồi xuống, tùy tay mở Menu ra, cười hỏi: “ Đã gọi món chưa?”
Đan Tĩnh Phương lắc đầu, hai người cùng nhau gọi món, trong khi đợi thức ăn lên thì tranh thủ nói chuyện phiếm một chút, tán gẫu mấy chuyện vặt.
15
EDITOR: SU
BETA: BI
Nam nhân sắc mặt đỏ ửng, vẫn nằm đó thở hổn hển.
Thẩm Duệ đang do dự bước tiếp theo nên làm gì thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hoắc Thanh Châu.
16
EDITOR: SU
BETA: BI
Thẩm Duệ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy người trên giường đã tỉnh, ý thức được mình còn đang nắm tay đối phương, liền bỏ ra.
17
EDITOR: SU
BETA: BI
Thẩm Duệ cho tới bây giờ cũng không biết thật sự trên thế giới này có chuyện “Nhất kiến chung tình” tồn tại hay không, nhưng nếu không tin vào nó thì không biết phải lý giải chuyện của Hoắc Thanh Châu như thế nào nữa.
18
EDITOR: SU
BETA: BI
“…………. Thẩm tiên sinh?”
Thẩm Duệ phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: “Thật có lỗi.
19
EDITOR: SU
BETA: BI
“Hoắc Thanh Châu………………?” Y nhịn không được kêu một tiếng.
Hoắc Thanh Châu hơi hơi cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười, mang đầy ẩn ý.
20
EDITOR: SU
BETA: BI
Hoắc Thanh Châu cẩn thận, chậm rãi đẩy mạnh tất cả vào cơ thể Thẩm Duệ, động tác chậm mà nhẹ nhàng.