1 Trong căn phòng khép kín đủ loại âm thanh ầm ĩ, xa hoa trụy lạc, vài cậu ấm trắng nõn đang ngồi trên đùi khách nũng nịu mời rượu.
Thành Độ tựa vào góc ghế sofa nghịch điện thoại, hai chân dang rộng, bộ dạng rất thư thái.
2 Thành Độ chống tay lên cửa sổ, mông nhổng lên cao, cơ bắp quanh eo căng cứng, đầu ngửa ra sau, môi hơi mở ra rên rỉ một tiếng.
Tuân Lạc Bạch thuần thục khuấy ngón tay, tay còn lại không nặng không nhẹ vỗ “bốp” một cái vào cánh mông anh, vừa vặn in lại dấu tay hồng nhạt: “Mới bắt đầu đã phóng đãng như vậy?”
“Nói nhảm gì đó?” Thành Độ phía sau kẹp chặt ra lệnh, “Tiến vào!”
“Muốn chậm rãi làm cũng là cậu mà đòi tiến vào cũng là cậu.
3 “Chia tay?” Tuân Lạc Bạch híp mắt đánh giá Thành Độ, “Chuyện này. . . . . ”
Thấy Tuân Lạc Bạch lộ ra vẻ mặt khổ sở, Thành Độ chợt muốn xấu miệng, chống thành bồn tắm đứng lên vênh vênh mặt tự đắc, “Đúng, chính là chia tay, ông đây mới không thèm hiếm lạ cái cẩu dương vật của cậu, con mẹ cậu thích đâm ai thì cứ đâm người đó đi!”
Tuân Lạc Bạch hơi ngẩng đầu lên, mắt nheo lại nghi hoặc hỏi, “Thành ca, lúc trước chúng ta đã nói rõ đây là quan hệ gì nhỉ?”
Thành Độ không hề nghĩ ngợi: “Là bạn tình!”
Tuân Lạc Bạch yếu ớt cười: “Đúng rồi, là bạn tình.
4 Thành Độ lười ầm ĩ với Tuân Lạc Bạch, một phần vì anh đang cảm nên trong người không thoải mái, lúc ân ái đã kêu gào kịch liệt, bây giờ chỉ ngâm nước một lát đầu óc đã mờ mịt hẳn, cả người mềm nhũn dựa vào Tuân Lạc Bạch, nửa sống nửa chết nói: “Hôm nay Thành gia không đi, cậu ngoan ngoãn hầu hạ tôi cho tốt.
5 Thành Độ phát hiện bản thân dường như đã quá quen thuộc với những đụng chạm của Tuân Lạc Bạch.
Nơi đó đã quen được Tuân Lạc Bạch an ủi, bây giờ nó đang ghét bỏ đôi tay của chủ nhân, có vuốt ve thế nào cũng không cảm thấy thoải mái được, không thể khơi nổi hứng thú.
6 Tuân Lạc Bạch đặt Thành Độ dưới thân, cúi người hôn lên môi rồi trượt xuống hầu kết anh, đôi môi nhanh chóng tìm kiếm phía dưới, rải đầy lên cơ thể anh những nụ hôn tựa như một trận mưa xuân.
7 Chuyện Tuân Lạc Bạch yêu thích Thành Độ, không một ai biết ngoại trừ chính hắn.
Thời cấp ba, nếu nói về vẻ ngoài thì Tuân Lạc Bạch chính là loại mỹ nam yên tĩnh, mà loại hình này khi đó càng được mọi người yêu thích.
8 Ra nước ngoài một năm, Tuân Lạc Bạch luôn nhớ tới Thành Độ, hắn cũng từng có ý nghĩ nhờ bạn học liên hệ với Thành Độ. Nhưng trong quân đội quản lý rất nghiêm ngặt, mấy năm trước muốn liên lạc rất khó, không được nới lỏng như bây giờ.
9 Dùng thân phận bạn tình ở chung ba năm, Tuân Lạc Bạch thấy Thành Độ ngày càng ỷ lại mình. Rất nhiều lần hắn muốn nói với Thành Độ, chúng ta đừng phí thời gian nữa, cứ sống thật tốt đi.