1 Từ toà án dân sự đi ra, ta cúi đầu nhìn nhìn giấy ly hôn trong tay, cười khổ một tiếng, rồi nhét vào túi (nguyên văn là “đâu lý”, nhưng ta không hiểu từ này).
2 Toàn thân đều đau quá …
Nhất là bụng, nội tạng giống như bị lửa thiêu đốt, rất đau nhức …
Tay chân không ngừng run rẩy, có cái gì đó từ ngực bốc lên, phun trào ra, mũi miệng đều là mùi máu tươi.
3 Từ ngày ấy quay về cái gì cái gì cung này, ách, Phượng Huyền Cung, trên đường ta kêu Đoạn Khâm lên xe ngựa hỏi một ít chuyện có liên quan đến chủ nhân của thân thể này cùng chuyện của con hắn, ta mới hoàn toàn nhận định, quan hệ của hai phụ tử này biến thành như vậy, hoàn toàn chính là vấn đề của đứa con bất hiếu này, Phượng Hiên Dã mà thôi!
Phượng Ly Chi, cũng chính là chủ nhân của thân thể này, quả thật là phụ thân của Phượng Hiên Dã.
4 Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta đã muốn hoàn toàn hối hận lời thề son sắt ngày đó nói phải giúp Phượng Ly Chi giáo dục Phượng Hiên Dã.
Bởi vì, Phượng Hiên Dã không ngờ là kẻ … Là kẻ … Cái kia tiếng Anh gọi như thế nào? GAY? Tiếng Trung gọi là đoạn tụ?
Sau giấc ngủ trưa thoải mái, ta thức dậy liền đi dạo ở hoa viên, đi tới đi tới cũng không biết đi tới đâu.
5 “Cung chủ, người nghĩ gì mà nhập thần như vậy?”, nói chuyện chính là Đoạn Khâm. Lúc này hắn đang cầm một bộ quần áo đứng ở cửa.
Phượng Ly Chi này cũng là một quái nhân, Phượng Huyền Cung này to như vậy, hắn cố tình thích ở một mình tại tiểu viện hẻo lánh cô độc này, người hầu hạ cũng không có, cả ngày chỉ có một mình Đoạn Khâm tiến tiến xuất xuất, có vẻ hoang vắng vô cùng.
6 Liên tiếp năm ngày, ta đều không gặp lại Đoạn Khâm. Lòng ta cũng bất an không yên năm ngày.
Ngày thứ sáu, ta rốt cuộc nhịn không được, chạy tới hỏi Phượng Hiên Dã.
7 Đoạn Khâm hôn mê ba ngày, ta một mực ở bên cạnh chiếu cố hắn.
Trong mộng hắn vẫn cầm lấy tay của ta, cau mày, thống khổ thì thào: “Đừng, van cầu ngươi, đừng …”
Hắn nhất định là thấy ác mộng.
8 Lấy thân phận cung chủ của ta, muốn rời đi kỳ thật cũng không khó. Chính là, trong tiềm thức của ta không muốn đi đối mặt Phượng Hiên Dã, cho nên ta lựa chọn trốn đi.
9 Lảo đảo, ta giống như trở lại trước đây. Ở thế giới kia.
Thế giới quen thuộc, rồi lại xa lạ.
Tiềm tàng ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ đầy bụi bặm, giống như bị cơn lốc cuốn nhiễu, thổi đi bụi mù, chợt xuất hiện ở trước mắt.
10 Hương Châu thành có hai thứ nổi tiếng.
Rượu ngon. Mỹ nhân.
Rượu ngon. Ta tự biết tửu lượng không tốt, miễn cưỡng uống được vài chung (nguyên văn “con khả thiển chước”, nhưng vốn từ của ta nông cạn, không hiểu là ý gì).
11 Kiến trúc của khách *** Phúc Lai là ỷ thủy. Dưới trời chiều, bích thủy thanh thiên tranh nhau phát sáng, bạch tường lục đằng cùng triền y. Kia một mạt khúc thủy, tà tà nhiễu nhiễu, thật thật thật là tà dương khúc thủy nhiễu ban công (méo mặt, không hiểu là ý gì).
12 Dọc theo đường đi, ta cùng Đoạn Khâm rất ăn ý không nhắc lại chuyện tối hôm qua, chính là sắc mặt hắn vẫn như cũ không dễ coi lắm, bộ dáng lạnh như băng làm cho ta nghĩ đến một tòa băng sơn khác là đứa con trên danh nghĩa của thân thể mà ta đang sống.
13 Tiếp theo vài ngày, Đoạn Khâm luôn giống như thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không biết vội vàng chuyện gì.
Một ngày, Trác Văn sai người đến mời, nói là đi đình giữa hồ ngắm trăng, sau khi ta tới, phát hiện Đoạn Khâm thế nhưng đã ở đó.
14 “Quan Khanh?” Ta ngồi bật dậy.
“Ô! Chúng ta lại gặp mặt. ” Hắn cười cười tà khí, một đôi con ngươi tối đen lóe lên tia sáng bỡn cợt.
“Ngươi bắt ta tới đây làm gì? Đoạn Khâm đâu?” Lần đầu tiên thấy hắn liền cảm thấy được hắn không đơn giản, không nghĩ tới hắn chính là hái hoa tặc làm cho lòng người ở Hương Châu thành hoảng sợ.
15 Khi còn nhỏ ta từng vô số lần nằm mơ thấy cùng một giấc mộng.
Ta mơ thấy đôi bàn tay nho nhỏ của mình bị một đôi bàn tay ấm áp so với ta lớn hơn không bao nhiêu nắm lấy, đi trên một con đường thật dài lát đá phiến.
16 “Là ngươi!”
Người tới một thân ngân biên huyền văn cẩm y, khí độ thong dong đạm mạc, tao nhã hữu lễ, giơ tay nhấc chân liền cũng biết xuất thân không tầm thường.
17 Mỗi một thời đại đều có một nhân vật điển hình.
Ở thời đại này, nếu ngươi không biết võ lâm minh chủ Thanh Vân kiếm Quản Tiêu, giống như ngươi ăn gạo Trung Quốc mà không biết Viên Long Bình, xài máy tính mà không biết Bill Gates.
18 Buổi sáng tỉnh lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đột nhiên nhớ ra chính mình tối hôm qua mê sảng, liền hận không tự thể tát mình mấy bạt tay.
Đứng dậy tùy tiện sắp xếp một chút, đang muốn xuất môn, đã thấy Đoạn Khâm mở cửa tiến vào, trên tay còn bưng một chén cháo hoa.
19 Đoạn Khâm đã rời đi một tháng.
Liễu Trần Cư một lần nữa khai trương sau một tháng ngừng kinh doanh, Mục Thanh Dương vẫn như cũ luôn luôn xuất hiện.
20 “Ngươi rốt cục tỉnh. ” Phượng Hiên Dã thân hình chưa động, thanh âm lạnh bạc lộ ra một tia ủ rũ.
“Ngươi tìm ta làm gì?” Ta ngồi xuống, nhìn chằm chằm thân ảnh lược hiển tiêm gầy kia.