1
"Nô tài"
Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này.
Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh.
2
Cửu vương phủ ở kinh thành.
Này hoa tiếu nam nhân chán sống chết tiệt, vì cái gì muốn tới Dương Châu du ngoạn?
Đến Dương Châu du ngoạn cũng được thôi, cố tình còn nhớ lại có một gia nô sống tại Dương Châu, cuối cùng còn bắt ta làm thư đồng!
Ta sáng sớm bị áp giải đến tiền thính, hoa tiếu nam nhân cùng tùy tùng đã sẵn sang trở về kinh.
3 Vốn sự tình phát triển đến nước này, tiểu vương gia nói thế nào cũng phải hảo hảo tỉnh lại, cho dù không lập tức cung kính đưa ta về nhà, cũng ít nhất nói mấy câu nhẹ nhàng xin ta tha thứ.
4 Nhìn thấy ta khí thế hiên ngang của bậc trượng phu, Trần Bá bị dọa đến sững người, lui hai bước: "Ngươi ngươi ngươi. . . ". Đến cả nửa ngày chỉ một chữ "ngươi" như vậy, haiz.
5 Trong phòng chỉ còn những lời đối thoại nhỏ nhẹ, ân cần đích mẫu từ tử hiếu (mẹ hiền con thảo), truyền vào tai ta. Cuối dãy hành lang, thị hầu qua lại đều trộm nhìn ta, sau lại trộm che miệng cười.
6
"Người đâu, gọi lão Trần đến đây. "
Trần bá bị gọi vào thư phòng, vừa vào cửa, thấy ta hảo khuông hảo dạng đứng ở sau lưng tiểu vương gia, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
7
Ta nghĩ cả buổi tối, rốt cuộc cũng chẳng nghĩ ra được có chỗ nào không thích hợp.
Giường thực thoải mái, so với ở nhà ta thì quả là xa hoa hơn nhiều.
8 Tiểu vương gia xem xét những mảnh vỡ trên mặt đất cười nhẹ nói: "Cũng không có gì, bất quá cái chén này là cống phẩm của triều đình, ngày hôm qua hoàng a mã mới ban cho cho ta.
9
Ta bị bắt. . . "đùa giỡn" tiểu vương gia cả ngày.
May mắn hắn bộ dáng tuấn tú, động tác ôn nhu, bằng không ta đã thảm hại hơn rồi.
Lại giống như lần trước làm cho ta ở trong tay hắn tiết ra chất dịch màu trắng; hơi thở của ta ở trong lòng ngực của hắn càng lúc càng dồn dập đến vô pháp khống chế, nghe tiếng hắn cười cứ như hồ ly tinh chuyển thế.
10
Ta phẫn nộ quay lưng lại tiếp tục ăn, quyết định không so đo với tiểu nha đầu này nữa.
"Uy, ta là ta đang nói ngươi a!" Kim Muội ở bên tai ta kêu to: "Ngươi rốt cuộc có nghe thấy không?"
"Nghe thấy cái gì?"
"Ngươi phải cẩn thận, không biết chừng có kẻ sẽ hãm hại ngươi.
11
Ta kêu thảm một tiếng, hai đầu gối yếu đuối, quỳ xuống.
"Chậc chậc. . . . . " Tiểu vương gia lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: "Ngươi nghe lời ngay từ đầu có phải tốt rồi không?"
Đau quá!
Ta lấy ánh mắt hung hăng xem xét hắn, chân mày tiểu Vương gia nhướn lên, ý chừng lại muốn đến sờ soạng ta, ta vội vàng gật đầu: "Nghe lời, nghe lời!"
Thật sự là phong thuỷ thiên chuyển, như thế nào lại chuyển đến tiểu Vương gia?
( Phong thủy về nghĩa đen thường liên qua đến thiên thời – địa lợi – nhân hòa ~ đại thể có thể hiểu ở đây là "thế thượng phong" đã rơi vào tay tiểu Vương gia *hắc hắc*)
Đến lượt ta làm chủ tử nhất định phải ăn miếng trả miếng! (muộn òi em ơi O_o khi nào thóat khỏi ảnh rồi hãy tính nhá~)
Tiểu vương gia nghe xong câu trả lời của ta, nhẹ nhàng cười.
12
Trong cổ họng có vật gì đó vừa thô vừa nóng. Tiếng thở dốc trầm thấp của tiểu Vương gia phát ra vừa như khoái họat, vừa như khó chịu.
Hắn cũng không đình chỉ việc liếm vào chỗ đó của ta, mỗi khi bị hắn khẽ chạm, toàn thân liền chấn động.
13 Hiện tại hai tay của ta đã bị buộc ở phía trước đã muốn đủ khó coi, huống chi thân mình vẫn là đang trần trụi như vậy. Vốn ta định nép vào lòng ngực tiểu vương gia để giảm bớt ngượng ngập, lập tức bị hắn ngăn cản.
14
Đêm khuya đã đến, quả nhiên nghe thấy trong thanh âm yên tĩnh ban đêm truyền đến một chút động tĩnh.
Lòng lập tức lo lắng.
Tiểu vương gia đang đến!
Tên hỗn đản chết tiệt, ban ngày dám đem ta ăn đến sống dở chết dở!
Ta thật cẩn thận núp vào một nơi an toàn, vểnh tai nghe lén hết thảy động tĩnh.
15
Ta vội vàng gật đầu: "Đau! Đương nhiên đau!" Ta lớn tiếng xin: "Ta muốn tĩnh dưỡng!"
"Tĩnh dưỡng?" Tiểu vương gia nhẹ giọng cười, thần sắc cổ quái: "Chờ ngươi cho ta ăn no, ta sẽ bảo thị hầu giúp ngươi tĩnh dưỡng.
16 Gắt gao chế trụ thân cây giờ phút này tay chân rốt cục cũng buông ra. Không ngờ vừa động một chút, toàn thân bỗng nhiên lại bắt đầu đau nhức. Đã qua một đêm dài, trên cây đã đọng sương sớm, ta vô ý trợt té xuống.
17 Tất cả tức giận khoảnh khắc ngưng tụ cùng một chỗ, ta cũng không rõ vì lẽ gì lại tức giận như vậy. Ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia, giống như đem tất cả khí lực dồn vào tronh ánh mắt.
18
Ta ở hồ nước ngủ, khi. . . tỉnh lại, cư nhiên lại ở trên giường.
Thường nhân ngủ khi tỉnh dậy luôn chậm rãi mở to mắt, mơ mơ màng màng nửa ngày mới thanh tỉnh.
19 Nếu tiểu Vương gia thật sự phế đi, ta đây chẳng phải là hại hắn cả đời? Trong lòng bắt đầu có một chút áy náy. Ta rất có đạo nghĩa vì thế vội vàng lớn tiếng kêu cứu, quên mất là mình phải nhanh nhanh chạy trốn.
20
"Ô ô!"
Khi. . . tỉnh lại, mới biết được Hạ gia lão tổ tông rốt cuộc cũng không có phù hộ ta. Đầu đau nhức cơ hồ muốn nổ tung ra, ta đang bị đặt ở giữa sân, trên lưng như bị lửa thiêu đốt, đau nhức.