21 “A …” Nhưng vẫn không nhịn được nỗi đau thân thể bị xé rách mà phát ra tiếng. Liền đó, ta cắn chặt môi dưới, không cho chính mình lại phát ra một âm thanh nào.
22 Khi ta rốt cục nghiêng ngả lảo đảo đi trở về Liễu Trần Cư đã là giữa trưa.
Khách nhân chưa nhiều. A Mang nhìn thấy ta kinh ngạc, nhìn ta từ trên xuống dưới vài lượt, muốn nói lại thôi.
23 Thân thể thật nóng. Giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Có cái gì đó ở trong cơ thể đấu đá lung tung, muốn phun trào ra, lại tìm không thấy lối ra.
24 Ta đưa mắt nhìn người qua lại trên đường, khép lại tấm ván cửa cuối cùng, đưa tay lau mồ hôi.
Cả ngày đều tâm thần không yên. Giờ Mùi vừa qua, không tiếp tục buôn bán nữa, đóng cửa sớm.
25 “Tuyền Kỷ. ” Hắn gọi vọng ra ngoài, thanh âm bao hàm *** chưa được phát tiết.
“Thiếu cung chủ. ” Nữ tử đứng trước mặt Phượng Hiên Dã, nhìn không chớp mắt, tựa hồ không thấy ta ngồi dưới đất.
26 Phượng Hiên Dã đối với khối thân thể này tựa hồ có chấp niệm không tầm thường. Rất nhiều thời điểm, giường cùng phòng tắm, là hai địa điểm ta không ngừng đi tới đi lui.
27 Đến cửa phòng, có một đôi tay hơi lạnh hung hăng lôi kéo ta, giây tiếp theo, môi bị che trụ, hơi thở mãnh liệt phả vào mặt, tuyệt vọng hít thở không thông.
28 Nam nhân kêu Nghiêm Tứ, là cao thủ *** thông dịch dung. Sau khi dịch dung, ta thuận lợi qua mắt thủ vệ biệt viện, về tới Liễu Trần Cư.
Dưới sự trông nom của A Mang, Liễu Trần Cư không có gì khác biệt so với lúc ta quản lý.
29 “Ngươi làm cái gì?” Trong lòng lộp bộp một chút, dự cảm không tốt ập tới.
“Làm cái gì? Ha ha … Phượng Ly Chi, ngươi không cần giả bộ *** khiết, ai chẳng biết quan hệ xấu xa giữa ngươi và Thiếu cung chủ.
30 Xe ngựa một lần nữa chạy đi trên vùng quê.
Cảnh vật chung quanh lao rất nhanh về phía sau, rốt cuộc không còn ngửi thấy hương vị huyết tinh, trong không khí tràn ngập thấm lạnh của đêm.
31 Hắn sửng sốt, không xác định nhìn ta: “Hà Ngôn, ngươi …”
Nét mặt già nua của ta a … Thế nhưng lại không biết xấu hổ nói ra, ta không muốn sống nữa…
“Cáp, ha ha ha … Ta có nói cái gì sao? Ta cái gì cũng chưa nói.
32 Chúng ta tính toán thay đổi tuyến đường đi Giang Bắc thành Hoàng Khâu.
Sau khi ra khỏi khách ***, hắn bẻ một nhánh cây, một bên đánh xe một bên ngũ âm không được đầy đủ nói lầm bầm, tựa hồ tâm tình vô cùng tốt.
33 “Quan Khanh?” Qua lâu như vậy, thế nhưng có thể gặp hắn ở đây.
“Tiểu Ngôn Ngôn, đã lâu không gặp, ta chính là rất nhớ ngươi nha!” Hắn tự nhận phong lưu nhẹ lay động ngọc phiến, vẻ mặt khiếm trừu cười.
34 Miễn cưỡng trụ lại dưới sự nâng đỡ của Đoạn Khâm, lau đi vết máu ở khóe miệng, đợi cơ thể ổn định lại, trong lòng cũng cười khổ.
Ta đây rốt cuộc là trêu ai chọc ai?
Bàn tay của Quan Khanh ở giữa không trung, mở ra nắm chặt vài lần, cuối cùng rút tay về đặt ở phía sau.
35 Kiểu nguyệt nhô lên cao, gió lạnh *** tế, không biết thổi đi bao nhiêu sầu khổ.
Đèn sớm cạn dầu, bên trong một mảnh đen tối không thể nhìn rõ cái gì, chỉ còn một bóng người màu trắng đứng lặng trong gió.
36 Cổ hà đạo, vận tải đường thuỷ vi trước.
Trong các thủy đạo, Tuy Giang câu thông nam bắc thủy hệ, Mân Giang giao với Tuy Giang, tầm quan trọng này không cần nghĩ cũng biết.
37 “Phượng Ly Chi, nhiều năm không gặp, ngươi cho là lão phu sẽ mờ mắt đến nỗi ngay cả ngươi cũng sẽ nhận lầm sao?” Tiếng nói hùng hồn tỏ rõ người tới nội lực hùng hậu, đúng là trang chủ Lôi Chấn sơn trang Phù Lôi.
38 “Ân, ta đã đến. ” Hắn ứng tiếng nói, ngữ khí bình thường giống như chỉ là cùng hảo bằng hữu đối thoại vô cùng đơn giản.
Cao thấp đánh giá ta vài lần, khi nhìn đến vết máu trước ngực ta, lông mày hắn nguyên bản thư hoãn lại nhíu lại, “Ngươi bị thương?” Trong ánh mắt sắc bén không hề dễ bỏ qua.
39 Không bao lâu ta liền tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ở trong một cái phòng xa lạ, trên người đã thay quần áo sạch sẽ, ứ thương trên trán cùng bụng cũng đã được thoa thuốc.
40 “Thật sự không cần?” Ngón tay thon dài linh hoạt một đường theo xương quai xanh của ta, ngực đi xuống, lướt qua nam tính đứng thẳng phía trước của ta, sau đó ẩn vào bên trong khe rãnh giữa mông.