1 Macao, cuối tháng 6 thấm đẫm hương vị của những làn gió đầu thu trong trẻo, đượm lại cả khi đêm về. Những ánh sáng lấp lánh tan dần trong đêm tối chỉ còn để lại những vệt sáng hiu quạnh, le lói của đèn đường hắt lại… Chiếc Porsche chầm chậm đỗ lại trước cổng một căn biệt thự lớn… Thanh niên nhỏ con khổ sở dìu một con “ma men” cao lớn đang hoàn toàn không biết trời đất là gì ra khỏi xe.
2 Cố gắng thu xếp công việc, gác lại cả những buổi hẹn ăn tối với khách hàng, Nhất Phàm trở về nhà từ lúc xẩm tối. Và điều làm hắn thực sự ngạc nhiên là cậu vẫn chưa tỉnh dậy.
3 -Sehun… Cậu làm gì ở đây vậy?… -Anh à… không cho em vào được sao?… Anh đang giấu ai đó trong nhà, huh?… Thằng nhóc cười một cách gian xảo khiến cậu ớn lạnh.
4 -Hahahaha… Vì ai?… Ức~… Vì cái gì?… Em cũng…Ức… không biết nữa… -Baek Hyun… -… nhưng mà… cảm giác thiếu vắng cậu ta khó chịu lắm… Không còn ai ở bên cạnh nữa, cũng chẳng còn ai quan tâm tới mình nữa… Khó chịu… Thực sự khó chịu lắm, hyung… Baek Hyun lè nhè nhỏ dần rồi chỉ còn là những tiếng ậm ừ trong cổ họng.
5 Macao, TQ: Lộc Hàm vừa ngẩng đầu dậy đã nhìn thấy ngay cái bản mặt mà mình ghét nhất, nhịn không được nhíu mày một cái… -Phó phòng Oh… Cậu hiện tại không ở trong phòng mình làm việc mà còn sang đây làm gì? -Như tôi đã nói… 1/3 chi phí đã được rút ngắn… Lộc Hàm nhìn vào tờ giấy trên bàn ngay khi cậu vừa rời khỏi phòng mình.
6 - Ahisss… Chết tiệt!… Anh gần như phát điên lên khi nghe thấy những giọng nói lạnh tanh kia thay vì bài nhạc chờ ngu ngốc của Byun Baek Hyun… Hàng ngày thì nói nó thật chuối bựa nhưng hiện tại mong muốn lớn nhất lại là được nghe thấy nó… Phanh gấp ở gần quán bar quen thuộc, anh gần như mất bình tĩnh khi nhìn thấy một thân thể nằm rũ rượi dưới đất, áo sống mất trật tự, cả mặt lẫn người thì bê bết máu cùng các vết thâm tím trải dài… Vội vã nhấc cậu lên khỏi nền đất lạnh, anh lay liên tục vào vai cậu… - Baek Hyun… Byun Baek Hyun… Cậu làm sao thế này? Tỉnh lại ngay! Mau tỉnh lại… Baek Hyun à! Baek Hyun? Anh không hiểu tại sao lại cảm thấy sống mũi mình cay cay, bàn tay thấm đỏ máu của cậu chạm nhẹ lên gương mặt quen thuộc, đột nhiên sợ hãi cái cảm giác mình sắp mất đi một thứ gì đó thực quan trọng trong cuộc đời vậy… Baek Hyun khẽ cựa nhẹ, mở mắt ra vì những âm thanh liên tiếp đập vào tai… - Chan Yeol?…Uhm… - Cậu tỉnh rồi sao?… Nói cho tôi nghe, đã xảy ra chuyện gì?… Bọn chúng làm gì cậu? Ngay lúc này anh liền không biết mình vì cái gì mà rơi nước mắt.
7 (Chương này chỉ viết về một đêm ở Macao nhưng thực sự là đã triệt để giải quyết hầu hết các vướng mắc của fíc nhé… ^^) Tử Đào nhìn vào cốc capuchino kem trên bàn, bật cười một cái nhìn vào trong thì bắt gặp ngay ánh mắt ai đó đang nhìn mình cười.
8 From C. O: Chap này au giữ lời hứa với mọi người về ya của ChanBaek nha *Yêu mọi người rất nhiều*_Live for Tao, die for Tao_**********Baek Hyun lảo đảo từng bước từ thang máy đi ra, mọi thứ trước mắt nhạt nhòa như bị phủ một màn sương dày đặc…Tự bật cười ngu đần hết cỡ, cậu bước chân loạng choạng về phía cánh cửa nhà mình… Mơ hồ sờ vào túi quần liền không thấy chìa khóa đâu, lại bật cười ngu ngốc mà nhận ra hình như trước lúc đi không có khóa cửa… Baek Hyun vừa đặt chân vào nhà đã đổ ập cả người xuống nền đất lạnh, đồ đạc xách trên tay cũng lăn lóc khắp nơi.
9 From C. O: Ayyyyy… Thất bại thảm hại khi thi khối A (T. T) nhưng vì không phải khối chính nên cũng không lo lắng lắm. Bất quá au liền mất tự chủ khi nghĩ về khối D iu quí… Nếu mà cũng như khối A chắc đi tự sát quá TT0TT… Thui mà linh tinh quá độ.
10 Tử Đào hiện tại gần như đầu óc choáng váng chóng vánh không thể kiểm soát khi mà những âm thanh hỗn độn liên tục đập mạnh vào màng nhĩ cùng những ánh sáng liên tiếp chiếu vào mắt… Nắm chặt tay hắn, kéo lại… -Tới đây làm gì? -Gặp một người bạn của anh… Xin lỗi! Em rất khó chịu phải không?… Yên tâm, lát nữa rất nhanh thôi sẽ không còn như thế này nữa… Hắn nói khẽ nhưng trong lòng liền ngào ngạt khí thế rủa xả Mân Thạc.
11 From C. O: Gần đây rất khổ cực mỗi khi ngồi máy vì bệnh thiếu máu não tái phát T. T C. O rất xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình. Xin hứa, xin thề là sẽ không bao giờ chậm như thế này thêm lần nào nữa TT.
12 From C. O: Chương XII đánh dấu một bước ngoặt khá lớn của HunHan cùng ChanBaek… Mình đã mượn khá nhiều tình cảnh của những người xung quanh để đưa vào Chương này.
13 ***** Tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập giữa đêm làm Jong In đột ngột tỉnh giấc. Liếc nhìn về phía anh đang nằm trong lòng mình cựa quậy rồi vươn tay lấy chiếc điện thoại đầu giường… - Alô? - Cậu Kyung Soo phải không? - Xin lỗi! Anh ấy hiện tại đang ngủ, có chuyện gì vậy?_Jong In trở nên lo lắng vì giọng nói gấp gáp của người kia - Chủ của số điện thoại này vừa gặp một tai nạn, tôi thấy đây là số điện thoại duy nhất nằm trong danh bạ của cậu ấy.
14 From C. O: Đầu tiên, gửi một lời xin lỗi chân thành nhất tới những ai đã và đang đọc fic của C. O. Vừa mới hứa hẹn cùng mọi người sẽ không bao giờ post fic muộn xong lại thất hứa ngay sau đó được, au hiện tại đang cảm thấy rất khó chịu và thất vọng vào bản thân mình.
15 Macao chuyển đông từ những đợt tuyết đầu mùa tê tê lạnh trải khắp trên những cánh cửa sổ, trên hiên nhà và trên cả mặt đường bằng phẳng. Ấy vậy mà chẳng ai có thể ngờ được, nó ngự trị cả trong trái tim của một vài con người khốn khổ với vòng quay nghiệt ngã của cuộc đời… Chan Yeol kéo hai vạt áo lại, chầm chậm bước từng bước trên con đường phủ đầy tuyết… Những bông tuyết bám lên mái tóc anh nhanh chóng được rũ xuống trước khi bước vào căn phòng quen thuộc ấy… - Baek Hyun… Anh đã tới rồi đây.
16 -Baek Hyun! Nhìn vào mắt anh đi! Em…có biết anh là ai không? -Tôi cũng đang định hỏi điều đó đây… Anh là ai? Chan Yeol cảm thấy như mọi thứ trước mắt mình đổ sập xuống chỉ trong chốc lát… Vốn dĩ là đã biết nên chuẩn bị tinh thần cho loại tình huống này, nhưng trái tim vẫn là không thể chịu đựng được cú sốc thực lớn như thế… Tâm trạng mang theo một mảng hỗn độn khổng lồ cùng với trái tim yếu đuối gần như không thể chịu nổi thêm bất cứ vết thương nào nữa, anh ngơ người nhìn vào gương mặt cậu… -… -Anh yêu tôi sao? -Baek Hyun?_ Anh ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói trầm khàn ấy.
17 From C. O: Special chap cho fan KaiSoo. Yêu mọi người rất nhiều:Cobra W4 C. O*Live for Tao, die for Tao***********Khu trượt tuyết phía nam thành phố Macao vào mùa tuyết rơi rất nhanh chóng trở nên đông đúc.
18 -Cậu… không cần thiết phải giúp tôi…_Lạnh lùng. -Huh? -CẬU KHÔNG CẦN THIẾT PHẢI GIÚP TÔI!!!!!!!!!!!!_Bực bội. SeHun vừa rửa sạch đôi tay đầy dầu máy của mình xong liền vì câu gắt gỏng cao vút này mà quay ngoắt ra nhìn anh.
19 Nhất Phàm mệt mỏi nhìn vào chiếc điện thoại trong tay… Hắn đã tới nhà cậu nhưng hình như không hề có ai, đã cố gọi cho cậu nhưng hình như số điện thoại của hắn đã bị đưa vào danh sách chặn… Nhất Phàm biết cậu đang nghĩ gì, đang hướng mọi chuyện theo hướng nào nên lòng thực sự trở nên rất hoang mang.
20 Tử Đào dụi mắt thật nhiều lần, mới nhích người rời khỏi khung cửa sổ lạnh buốt mà đôi môi đã bật ra tiếng kêu đau đớn từ cái lưng mỏi nhừ… Hơi loạng choạng nhưng vẫn là kiên định bước tới bàn ăn, Tử Đào uống hết một ly nước, liền sau đó bỏ lên phòng, thay đồ đi làm… Cái gì là yêu đương, cái gì là lưu luyến, cái gì là tổn thương… từ giờ phút này sẽ không còn tồn tại trong đầu cậu thêm nữa… Thế nhưng cánh cửa trắng vừa mở ra đã làm cậu khẽ run rẩy vì con người đang ngồi ở đó… Mặt mũi trắng bệch lạnh lẽo xen cả mệt mỏi bất lực… Nhất Phàm khẽ mấp máy môi ngạc nhiên, hắn đã nghĩ là cậu không có bên trong… liền sau đó lại đứng bật dậy mà tóm lấy cánh tay cậu… Đôi môi khô khốc trầm khàn lên tiếng… - Tử Đào… - …………….