1 Thành phố C là một toà thành thị vùng duyên hải, ngoại trừ là trung tâm kinh tế, còn là căn cứ quân sự bí mật của quốc gia.
Góc Đông Nam thành phố là một dải hoang phế không người, bên trên tòa thành cũ nát, hoa tường vi huyết sắc lan tràn quấn quanh.
2 "Đi thôi bảo bối nhi, chúng ta đi ăn bò beafsteak. " Tây Mặc kéo Lâm Cảnh từ dưới đất lên.
Lâm Cảnh gạt tay hắn ra: “Anh cứ quấn quít lấy tôi rốt cục muốn làm gì?"
“Lên giường.
3 Ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, Đường Đường vươn lưỡi, muốn liếm sạch bơ trên ngón tay Hàn Dật Phong.
"Này!" Hàn Dật Phong dở khóc dở cười rụt tay về.
4 Đêm dần sâu, cả tòa thành chậm rãi an tĩnh, mà trong lâu đài nở đầy hoa tường vi, yến tiệc xa hoa lại giờ mới bắt đầu.
Sàn nhà đá cẩm thạch được thảm Ba Tư đẹp đẽ quý giá che đậy, trên bàn tiệc thật dài phủ một lớp khăn bằng lông nhung thiên nga dày nặng, nến trên đế nạm vàng khảm ngọc toát ra ngọn lửa ám hồng (đỏ sẫm), dàn nhạc mặc yến vĩ phục (áo đuôi tôm) diễn tấu giai điệu mỹ diệu, điểm tâm ngọt tinh xảo, rượu đỏ hơi chát, mọi người nâng ly rượu đến đến đi đi, phù hoa lại ồn ào náo nhiệt.
5 Hàn Dật Phong lái xe ba giờ, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự màu trắng.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang cắt cỏ, mặc áo sơ mi xanh nhạt, nhìn vừa thanh sảng (nhẹ nhàng khoan khoái) lại chói sáng.
6 Đường Đường ngoan ngoãn ăn cơm lại ngoan ngoãn uống thuốc, vết thương không đến hai ngày đã sắp thành sẹo.
“Muốn ăn dứa không?” Hàn Dật Phong bưng đĩa trái cây vào nhà.
7 Lâm Cảnh ăn xong mì tôm thì đến xem qua phòng ngủ, thấy Tây Mặc vẫn đang an tĩnh ngủ, chỉ là chăn mền bị đạp xuống đất, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay đi đến, muốn giúp hắn đắp chăn lại, ai ngờ tay vừa vươn ra, chợt nghe người trên giường trầm thấp rên rỉ một tiếng, Lâm Cảnh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt màu đỏ của Tây Mặc.
8 Ăn tối xong, Lâm Cảnh lấy cớ chưa làm xong việc, sớm trốn vào thư phòng, ôm một quyển sách rất chịu khó chăm chú xem.
Tây Mặc ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn cửa thư phòng đóng chặt, miệng nhếch một nụ cười khẽ khó mà nhận thấy.
9 Tối hôm sau, Lâm Cảnh về nhà muộn hơn vài giờ so với mấy hôm trước, hơn nữa trong tay còn ôm một hộp giữ nhiệt to đùng.
"Đây là cái gì?" Tây Mặc tiếp nhận cái hộp.
10 Lâm Cảnh tốn một giờ, rốt cục đem sự tình tiền căn hậu quả giải thích rõ ràng toàn bộ cho Hàn Dật Phong.
"Hắn nói hắn bị Quỷ hút máu khác đuổi cổ?” Hàn Dật Phong dở khóc dở cười nhìn Lâm Cảnh, “Cậu cũng tin?”
"Vì sao không tin?" Lâm Cảnh chớp mắt nghi hoặc.
11 Hàn Dật Phong vốn định từ miệng Đường Đường tìm hiểu vài chuyện liên quan đến Tây Mặc, kết quả hỏi một hồi mới phát hiện, tiểu gia hỏa ngoại trừ biết đối với thân vương phải tuyệt đối phục tùng, còn lại căn bản là hoàn toàn không biết gì cả.
12 Vì vậy rạng sáng ngày hôm sau, Hàn Dật Phong liền mang theo Đường Đường đến công ty.
“Hôm nay cậu theo ban vệ sinh. ” Hàn Dật Phong kêu người lãnh cho cậu một bộ đồng phục an toàn vệ sinh và một cái chổi lớn, “Đi làm sạch vườn hoa của công ty và hồ nước.
13 Sau khi xác định Đường Đường đối với kỳ động dục phản ứng không quá kịch liệt, Hàn Dật Phong rốt cục không kéo cậu tiêu hao thể lực nữa, sinh hoạt hai người cũng trở lại quỹ tích bình thường.
14 “Rõ ràng là sợ đến phát run. ” Tây Mặc buồn cười nhìn cậu, ngón tay thon dài từng cái từng cái cởi bỏ cúc áo cậu, “Bảo bối không phải sợ, anh sẽ cho em thật thoải mái.
15 Lâm Cảnh ôm cún con rơi không biết bao lâu, mới rơi xuống một mảnh đất cát mềm mại, hơn nữa rất kỳ tích không hề bị thương.
“Ngao ô… Ngao ô…!!” Tiểu cẩu rất phấn khởi, từ trong túi áo Lâm Cảnh chạy ra, căng họng bắt chước sói tru lên.
16 "Anh tới nhà tôi làm gì!" Hàn Dật Phong nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ là người phương nào bị cắt đứt trong lúc này, cũng không thể có tâm tình tốt.
17 Sau khi Hàn Dật Phong đi theo Tây Mặc đến Ma giới, thì cởi nút túi áo.
Tiểu khủng long dùng móng vuốt che mặt, cuộn trong túi áo giận dỗi không để ý tới anh.
18 Bình thường Lê Tư Đặc tuy thường xuyên giận dỗi, nhưng cùng lắm cũng chỉ là quăng đồ này nọ, dỗ ngọt vài câu thì tốt rồi, nhưng lần này tình huống dường như không giống, hôm đó sau khi yến hội kết thúc, Tây Mặc vừa mới triệt tiêu phong ấn trên người Lê Tư Đặc, y lập tức tạo một cái kết giới đem mình vây lại, sau đó bắt đầu ở bên trong sinh hờn dỗi.
19 Các sĩ quan ma giới vốn có ma pháp đều cực kỳ cường hãn, hơn nữa tính cách tương đối nóng nảy, trong chiến tranh chưa bao giờ nói đạo nghĩa quy tắc, chỉ cần đánh thật sảng (thích) đánh cho thắng là được, phương pháp gì cũng đều được phép, ví dụ như có một năm,Tinh linh tộc xuất hiện một nữ vương dã tâm bừng bừng, mang theo một đám nữ tinh linh mỹ mạo một đường đánh tới Thần giới, mà các thiên sứ cao quý ở Thần giới đều là thân sĩ nho nhã lễ độ, việc đánh nữ nhân tuyệt đối sẽ không làm, vì vậy đại quân Thần tộc liên tiếp bại lui, cuối cùng vạn bất đắc dĩ, chỉ đành lén lút hướng Ma giới xin giúp đỡ, lúc ấy Nặc Lôi nhận được thư, không tốn bất luận tâm tư gì để chuẩn bị, suốt đêm điểm danh năm nghìn ác ma, cầm thuẫn bài (khiên) và vũ khí oanh oanh liệt liệt xông lên cửu trọng thiên (chín tầng trời).
20 Bởi vì bán thú nhân không biết nói chuyện, cho nên Hàn Dật Phong chỉ có thể cùng nó khoa tay múa chân, hai người có qua có lại, nhìn qua cực kỳ thân thiện.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 21