1 Johan · Yusite ngồi trên ghế bành cạnh cửa sổ, hai chân thư thái gác cao, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc bản thân chưa từng chú ý tới bầu trời New York lúc chạng vạng đúng là màu chàm như vậy.
2 Yusite đã không nhớ rõ lần trước cùng người khác hôn môi là lúc nào, hồi tưởng lại, tựa như đã qua một thế kỷ vậy. Hắn cũng đã không nhớ rõ môi tiếp xúc nhau và đầu lưỡi quấn có thể mang đến bao nhiêu rung động, hưng phấn, chỉ biết là đối phương hôn giống như chất kích thích vậy, châm ngòi ngọn lửa ở đâu đó trong thân thể hắn đã tắt rất lâu.
3 Tựa như trung tâm nghệ thuật hiện đại vậy, áp dụng kết cấu kiến trúc chủ nghĩa chuyên nghiệp, ưu nhã, công nghệ cao, phía sau kiến trúc đó là một mảnh xanh biếc tăng thêm tính nhân văn, Yusite trong mắt đầy yêu thích và ngưỡng mộ lại có chút ít oán trách nhìn cái trung tâm y học nổi danh này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
4
“Em không gọi điện thoại cho tôi, vì sao?”
Vừa mới chuyển được, từ một đầu khác của đường dây thanh âm mở đầu trực tiếp liền hỏi.
“Jesse, tôi…” Yusite không biết trả lời đối phương như thế nào, nhất thời cảm thấy có chút choáng đầu.
5 Nhìn kim giây trên đồng hồ đeo tay chuyển động, trong lòng do dự nhiều lần, Yusite vẫn là phủ thêm áo khoác, thắt lên cà vạt, máy móc đi tới địa điểm Campbell hẹn ăn cơm.
6 Khoảng chừng tuần tra phòng bệnh một vòng xong, Smith trở lại phòng làm việc. Hắn ta còn chưa hoàn thành công việc thu xếp, mấy hộp giấy rải rác ở các ngõ ngách trong phòng làm việc.
7 “Rossignol” nghe giống như một nhà hàng Pháp, nhưng mà lại bán thức ăn California, ông chủ Jose còn lại là người Châu Mỹ La Tinh. Tuy rằng không phải là nhà hàng đẳng cấp có tên trong Michelin Guide, bất quá, trong nhà hàng ngược lại có một số lượng lớn rượu vang cao cấp của Pháp: năm hầm rượu lớn chứa Bordeaux Premier Grand Cru, Bourgogne Romanee-Conti, Montrachet, cùng với rất nhiều rượu vang đắt đỏ mà Yusite không biết.
8
“Chờ một chút!”
Vẫn đi chưa được mấy bước, Yusite liền nghe được phía sau có người vội vàng gọi hắn. ”Yusite, chờ một chút!”
Nhìn lại, Yusite không khỏi kinh ngạc, “Ngài Gabriel · Gesman?” Gesman từ ghế trước của xe lớn có rèm che nhảy xuống, chạy về phía hắn; phía sau cách mấy bước, Brodas cũng chậm chậm đuổi kịp, mang vẻ mặt cười như không cười.
9 Lúc Yusite đem một túi tiền mặt giao cho kế toán của bệnh viện quận, kế toán trợn to hai mắt, do dự nửa ngày mới đem tiền trong túi lấy ra. Cô thoáng đếm qua một chút, sau đó từ trong tủ bên cạnh lấy ra sổ ghi chép phủ đầy bụi đã lâu, dùng máy đếm hai lần, sau đó mới chính thức tin tưởng: Johan · Yusite thực sự đem khoản tiền chữa bệnh nợ trước kia thanh toán hết, không chỉ vậy, còn ứng trước tiền đặt cọc cho phẫu thuật tiếp theo.
10
“Bác sĩ Campbell, đi thong thả. ”
Sáng sớm thứ hai, Yusite lái xe đến trung tâm y học dừng trước cửa, sau đó dùng giọng điệu máy móc nói. Hắn tận lực nhìn thẳng về trước, không muốn, cũng không dám nhìn Campbell.
11 Emily đứt quảng xuất hiện triệu chứng khó thở kéo dài cả buổi tối, để chiếu cố con gái, Yusite ngồi ở bên giường ngủ gật một đêm. Thẳng đến sáng sớm, tình trạng của Emily rốt cục ổn định mà ngủ say, Yusite sờ má bé, đắm chìm trong yêu thương chốc lát, sau đó mới đứng lên ra khỏi căn phòng của con gái, đi tới phòng khách ngồi xuống ghế sa lon, cảm giác mình sắp hư thoát.
12 Không hề bị giấc mơ linh tinh nào quấy rầy, Yusite an ổn ngủ say. Khi hắn mở mắt, phát hiện đối mặt với mình là ghế da, trần xe, ý thức được bản thân còn đang ở trong xe có rèm ở bãi đỗ xe; chỉ có một mình mình.
13
Để đồng xu cầu nguyện trong túi, Yusite lái xe tới trường học đón Emily về nhà.
Emily chú ý tới ba ba trầm mặc hơn trước, lúc ở ngã tư gặp đèn đỏ dừng lại, Yusite nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng, “… Emily, con cảm thấy chú bác sĩ là người thế nào?”
“…” Nhớ tới bí mật nhỏ của mình, Emily rất chột dạ.
14
“Johan, tôi phải nhắc nhở anh một việc: Jesse · Campbell không phải là người đáng để tín nhiệm. ” Vinci cố ý thành khẩn nói: “Y có từng đề cập với anh: chuyện tôi và y là bạn học ở trường y không?”
Yusite lắc đầu, hắn thực sự không biết.
15
Yusite sau khi về nhà, có thể cho bản thân tận lực bình tĩnh tiếp tục công việc hằng ngày.
Sau bữa tối, Emily nhìn cửa một chút, vẻ mặt vô tội hỏi hắn Campbell có tới không.
16 Campbell ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm điện thoại di động trên bàn đờ ra. Từ khi Yusite lỡ hẹn, y không có liên lạc với đối phương; đương nhiên, Yusite cũng không có liên lạc với y.
17 Vinci nhìn đồng hồ, quá lâu, lúc này hắn ta hẳn như thiên thần phát ra vầng sáng từ ái vươn tay cứu giúp. Vì vậy cầm một chai nước suối, lại đi tới chỗ giam giữ.
18
Hai giờ sau, Campbell tới bệnh viện.
Y cưỡng ép giả bộ như không chuyện gì xảy ra, thậm chí còn bình thường hơn trước, bình tĩnh gần như lạnh lùng; y trước xác nhận lịch họp, nhờ y tá đêm lịch hẹn khám bệnh trong ngày đưa vào phòng làm việc, phân phó không nhận thêm đăng ký nào khác vân vân.
19
Khi Yusite mở mắt, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, trên mặt đất chiếu ra từng đường ánh sáng ôn nhu.
Bốn bức tường bao quanh, cũng không phải màu trắng lạnh lẽo ảm đạm, cũng không phải màu xám cô độc hậm hực, mà là màu xanh ô liu nhạt, ở dưới ánh nắng, hiện ra một loại phong vị nhàn tĩnh tựa như phố núi Tuscany.
20 Khi còn bé, Yusite nhớ những anh cao bồi cùng hắn chơi cờ tỷ phú: Lúc đổ xúc xắc, đi tới ô vuông đánh dấu chấm hỏi, hắn luôn nơm nớp lo từ ô “Vận khí” rút ra một tấm thẻ, sau đó càng lo lắng nhìn chỉ thị bên trên.