1 “Nạo!!!” – Theo sau cái xương gà tội nghiệp là một từ đầy quyết đoán bật ra khỏi cặp môi dày nhờn mỡ.
“Lục Vĩnh Hạo! Mẹ nhà anh, lặp lại lần nữa coi” – Một bà bầu bụng đã lùm lùm đứng ở phía sau bàn ăn, một tay ôm bụng, tay kia run tanh tách như công tắc điện “Trong bụng này là thân sinh cốt nhục của anh đó! Chỉ bởi vì siêu âm ra là con gái mà anh nỡ bắt tôi bỏ thai! Anh còn là người hả?”
Trong lúc cô đang khóc lóc kể lể, một người hầu bàn kiểu Châu Âu đứng tuổi bưng một mâm thức ăn đi lên, thuần thục trình tới trước mặt quý ông đang ăn như sói đói: “Lục ca, nếm thử món chân giò hầm nhừ.
2 Tiếp theo, giống như mọi lần, sau khi thắp hương, lễ lạt xong xuôi và nghe Long đầu đại ca huấn thị vài câu thì trời cũng tối đen. Lục Vĩnh Hạo đi tới một bar gã mới mở.
3 Khi Lục ca bị dốc tuột khỏi túi, miệng vết thương bị băng huyết, cái mặt đen xạm thoạt nhìn trắng bợt ra đến ba lần.
Lúc người mơ mơ hồ hồ bị kéo dậy, Lục Vĩnh Hạo trầy trật mở banh mắt, phát hiện thấy mình đang nằm trên một cái giường mềm mại bự tồ, còn có hai ả gái Tây mặc mỗi cái su-chiêng đang thay mình xử lý vết thương.
4 Một khắc này, Lục Vĩnh Hạo rốt cuộc tỉnh táo mà nhận thức được rằng kẻ trước mắt gã khả năng chẳng phải người.
Nếu mà là người, thì cái món đồ chơi kia không thể lủng lẳng to kinh người như thế chứ.
5 Trong đại sảnh này cảnh sắc dục tục tĩu chói lói đến nỗi khiến người ta mở mắt không ra. Nhị Vương tử đây là muốn bày một chầu đại hội khoe mẽ, thết tiệc chiêu đãi một đám thủ hạ, từng kẻ đều nâng ly chúc tụng, trong ngực ôm những là nữ nữ nam nam.
6 Kẻ được gọi là Lý Hải Vương kia nghe vậy thì cười: “Nếu chẳng có ta phát hiện cuốn thánh thư đã thất truyền nhiều năm ấy, ngươi sẽ tìm được ‘nó’ sao? Thác Hải à, sông còn chưa qua đã toan tính hủy cầu sao?”
Nhị Vương Tử nhướn mày một cái: “Nếu muốn hủy thật, thì Lý Hải Vương ngươi lại có kế gì hay?”
“Nhị Ca danh nghĩa là bậc bề trên, Tam đệ ta đây lại còn có cách nào? Đến lúc đó chắc đành phải báo với Đại ca, để y bảo vệ công bằng cho ta vậy nhỉ?”
Nhị Vương Tử Thác Hải đến cả đầu mày cũng không thèm nhếch nữa, cộc cằn nói một câu: “Ngươi nói vậy là uy hiếp ta sao?”
Gã khẩu phật tâm xà liếc mắt đưa sang những là đao quang kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp mai phục cạnh bức tường vây đắp phù điêu, cười giọng mũi nói: “Sự thực là, Đại Vương Tử có lẽ đã lên đường chạy đến Ác Hổ chi Uyên rồi.
7 Cả quãng này đường thông hè thoáng một cách thần kỳ. Lục Vĩnh Hạo trong lúc đến đại sảnh đã thám thính hoàn cảnh xung quanh. Gã thoáng thấy có lối cho người hầu bưng đồ ăn lên, chính là một cánh cửa nhỏ hình trăng lưỡi liềm cạnh hoa viên.
8 Lục Vĩnh Hạo bị nắm chặt của quý, bèn vội vàng tỏ ra đau khổ: “Lý ca, chúng ta chơi trò khác được không, hay là để em giúp anh xoa bóp, chăm sóc trym cho anh một hồi? Em… em hiện tại đang trong tình trạng đặc biệt, không được đâu!”
Lý Hải Vương bóp cằm Lục Vĩnh Hạo lắc lắc, ngoéo khóe miệng một cái, cười nói: “Những lời này của ngươi lừa gạt Nhị ca ta thì còn được, làm sao mà sinh không ra chứ? Ngoan, để bản vương dùng cây gậy phía dưới chữa trị cho ngươi.
9 Tam Vương Tử vốn dòng pháp sư thông tuệ nhưng đối với vật lạ lùng này nghiên cứu mãi chẳng ra. Nghịch trái nghịch phải nửa ngày cũng không phát hiện ra cái gì, vì thế quay sang Lục Vĩnh Hạo vẫy tay : « Này cưng, vật này thuộc về em hả ? Dùng làm gì ? »
Lục Vĩnh Hạo đã có chuẩn bị trước, lúc này nước mắt rưng rưng : « Đây chính là di vật mẹ để lại cho em… là… mặt dây chuyền, thấy cái này không ? » – vừa nói gã vừa chỉ chỉ về phía cò súng – « đây này, đây là nơi xuyên dây chuyền qua, ở quê em mọi người đều dùng nó làm trang sức đeo trước ngực ! Ối chà ! Đẹp vô cùng ! »
Tam Vương Tử nghe xong đem súng ướm ướm thử lên ngực, bởi vì cơ thể hắn vốn cao lớn cho nên mặt dây chuyền theo style súng ống to bự như vầy cũng không có vẻ lố lăng lắm.
10 Bản mặt lộ ra đó, nếu chẳng phải phối hợp với cái thân thú quỷ dị kia thì bộ dạng cũng còn được coi là tử tế. Dưới hàng lông mi hơi chênh chếch, một đôi mắt phượng khẽ xếch lên.
11 Mấy ngày nay trà trộn ở chỗ Tam Vương tử, Lục Vĩnh Hạo đã sớm nghe qua về vị Chiến thần Đại Vương tử trong truyền thuyết. Mỗi tội ở trong khu rừng rậm, bộ dạng quái dị của Đại Vương Tử lúc vừa mới gặp nhất thời chẳng khiến gã thấy ăn nhập tý nào.
12 Nhìn Lục Vĩnh Hạo nuốt trứng gà biểu tình, đại vương tử như cũ thái độ tao nhã.
“Này đó nhỏ vụn sự tình, ngươi liền không dùng thanh, đi, chúng ta tiến doanh trướng đi ăn cơm đi!”
Lục Vĩnh Hạo không đương mẹ kinh nghiệm, cũng không biết chính mình đến tột cùng nên có cái gì phản ứng, chính cân nhắc nên khóc hay nên cười thời điểm, thiên thượng có nhất chỉ mạnh mẽ bốn cánh Thương Ưng đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, lao xuống xuống dưới.
13 Vậy mà kẻ được lợi lại bày ra vẻ mặt khổ đại thù sâu, một phát bóp ngay cổ Lục Vĩnh Hạo.
Lục ca dù gì cũng là một gã đàn ông to khỏe, đáng tiếc vẫn không sao so nổi với đám người Đế Tư trời sinh vạm vỡ.
14 Tuổi một rổ to còn bị thằng nhóc đáng tuổi con cháu hành hạ cho nhàu nhĩ đến độ này, cũng đủ uất ức.
Thế mà khi gã khoa chân mua tay đem chuyện này ra chọc ngoáy trên nỗi đau của Bố Lạp Đạt đại nhân, người ta tỉnh bơ : « Thân là tẫn thú phải biết rõ ràng thiên chức của mình là gì, thần tiếc đã quá già không thì có thể thay Lỗ Tháp tướng quân sinh hạ tử tự, làm cho đế quốc thêm một dũng sĩ, sẽ là một vinh quanh không gì sánh được ».
15 Tiểu viện có Lỗ Tháp gác, người không phận sự miễn làm phiền.
Lục Vĩnh Hạo ăn xong đang ngồi xỉa răng thì nghe được bên ngoài cửa truyền đến trận ồn ào, nghe ra chừng là có người muốn xông vào.
16 Xem này tiểu vương tử cuối cùng là thành thật, Lục ca hoảng kìm hỏi:“Nhị vương tử cùng đại vương tử hiện tại kháp được thế nào?”
Tony á điệu mắt to lệ đem tự mình biết một cỗ não nói đi ra, nói:“Đại vương tử bộ đội hải tập kết tại biên cảnh, đang tại khuyên bảo nhị vương tử giao ra dị thú, nhưng là nhị vương tử một mực chắc chắn là tam vương tử bắt cóc dị thú, hiện tại nghe nói Thánh Hoàng thập phần chấn nộ, mệnh lệnh đại vương tử đem nhị vương tử cùng tam vương tử hết thảy triệu hồi đến trong hoàng cung đối chất nhau.
17 Lục Vĩnh Hạo nhớ tới gân chân bị đánh gãy khi toàn tâm đau, lại nhìn phía đại vương giờ tý, trợn tròn ánh mắt lập tức gục xuống dưới bên mí mắt:“Ta chính là thống khoái nhất hạ miệng, ngươi xem ta này mảnh khảnh tiểu cánh tay, có khả năng làm cái gì đại sự? Muốn hay không ngươi hiện tại ngoài cửa lại thượng nói khóa đi, này lão có nhân hướng bên trong sấm…… Kỳ thật ta cũng rất sợ hãi.
18 Nhìn mọi người vây quanh tháp cao chi thượng thiếu niên, một đường chúng tinh phủng nguyệt náo nhiệt cảnh tượng, Lục ca có chút trượng nhị hòa thượng không hiểu làm sao.
19 Thánh Hoàng trên mặt nếp gấp nhất thời gục xuống dưới, trưởng móng tay khẽ gõ tay trung quyền trượng, thẳng nhìn chằm chằm chính mình đại vương tử.
Tuấn Hải vương nghe mỹ nhân lên án, đầy mặt hoang mang, hỏi:“Ngươi vì cái gì nói như vậy? Tam đệ thụ trọng thương?”
Mỹ nhân điệu nước mắt nói:“Ngươi còn trang cái gì hồ đồ? Tam vương tử nhân đã bắt đến ngươi phái đi thích khách, hắn đã toàn chiêu, hơn nữa, đả thương tam vương tử vũ khí phi thường quỷ dị, hẳn là vẽ loạn ngươi lãnh địa mới có biển sâu dị thú máu tươi, cư nhiên có thể phá tan tam vương tử ma thuẫn!”
Tuấn Hải vương đứng lên đưa Lý Hải vương trước mặt, hỏi:“Đệ đệ, để ý ta xem nhất hạ miệng vết thương của ngươi sao?”
Lý Hải Vương Tiếu cười:“Của ta vương huynh, nếu không phải bằng chứng bãi tại trước mắt, ta như thế nào cũng sẽ không tin tưởng là ngươi phái người ám sát ta, như thế nào? Là sợ ta đoạt tiến hiến tuyệt sắc dị thú đầu công sao?”
Đại vương tử ngược lại là thực khiêm tốn, đối mặt vương đệ khí thế bức nhân, vẫn là cố chấp hỏi:“Có thể nhìn xem miệng vết thương của ngươi sao?”
Tam vương tử lần này không cười, thò tay đem chính mình quần áo cùng triền tại trước ngực băng vải tất cả đều giải khai, to lớn trước ngực đeo ba đạo dữ tợn thương thương.
20 Lục Vĩnh Hạo bẹp hạ miệng, nói:“Hương vị hắn mụ thật tốt!”
Xem Tuấn Hải vương không có động thủ ý tứ, Lục ca hôm nay còn liền nóng nảy, cầm ra phía trước phiêu tiểu thư sức mạnh nhếch lên cằm:“Thống khoái nhi! [nhanh chóng/khẩn trương] cho ta cởi quần áo thượng giường.