1 “Kỳ thực, mọi chuyện không cần khó khăn như vậy. ”
Tiểu Chu nói, chậm rãi đưa cánh tay ra. Tay y rất đẹp, đầu ngón tay đỏ hồng, da trắng ngần, ngón tay thon dài, giống như hoa lan nở giữa đêm khuya.
2 Chu Viêm Minh sai người thắp một ngọn đèn dầu, một mặt hung ác thô bạo đâm vào y, một mặt lại âm thầm nhìn y lặng lẽ rơi nước mắt, có đôi lúc Chu Viêm Minh đối với y ôn nhu một chút.
3 Đạo quân thần của nho gia cổ xưa cùng với đạo Chu công chi lễ của Khổng – Mạnh, Chu Viêm Minh một chữ cũng không chịu tin. Hắn biết rõ những người này ở dưới chân hắn hô vạn tuế, nhưng chẳng can hệ đến thiên tử gì cả, bọn họ sở dĩ sợ hãi, bất quá là do tính tình hay thay đổi và thân phận hoàng gia của hắn thôi.
4 “Công công thật lớn tiếng. ” Tiểu Chu xoa hai tay nói”Ngươi không biết xấu hổ, nhưng cũng nên giữ mặt mũi cho hoàng đế vài phần. Ở ngay ngoài cửa làm loạn thế này, còn ra thể thống gì nữa.
5 Hai người đang ở trong phòng, gã sai vặt liền tiến vào thông báo, nói là có khách đang đợi.
Nghiêm An trầm mặt nói: “Không phải đã phân phó các ngươi, nói thiếu gia có bệnh trong người không thể gặp khách sao?”
Gã sai vặt trả lời: “Đã nói, nhưng người nọ không nghe, lại còn nổi giận.
6 Tư Mã Lan Thành không rảnh cùng hắn so đo, đè thấp giọng: “Đây là chuyện về án oan ở Mộc Dương phủ dẫn đến mầm tai vạ!”
Mai Tiếu Khanh tính tình ngang bướng, vừa nghe “án oan”, “mầm tai vạ”, nhất thời khó chịu, nói: “Chuyện này cũng đâu nói lên điều gì?”
“Kỳ thật là hai sự kiện không thể gộp chung, Mộc Dương phủ có một người vợ hiền lành, phu quân chết sớm, lại có chút tư sắc, liền bị một gã vô lại ở địa phương để mắt, vài lần bức hôn nàng không được, lòng hậm hực.
7 “Là vì công vụ thôi. ” Chu Viêm Húc dài giọng, đang dở chuyện vui, lại bị Loan Từ làm mất hứng “Được rồi được rồi, nói xem, có chuyện gì nào. ”
Cảnh Loan Từ đem mọi chuyện kể lại, Chu Viêm Húc nghe xong nhún vai nói: “Tiểu Cảnh, ngươi quả đúng là có tấm lòng Bồ tát, khiến cho ai cũng phải nhớ thương.
8 Tiểu Chu vẫn như cũ, thường lui tới phân phó công việc cho hắn. Nghiêm An cũng như trước, lo chu đáo mọi việc, chỉ là một mảnh tâm này đã nguội lạnh rồi.
9 Cho đến chạng vạng hôm sau, Tiểu Chu mới quay lại thiên lao. Y chỉ mặc duy nhất cẩm bào, dây lưng buộc nhẹ, mắt hàm xuân sắc, cười nói: “Hai vị đại hiệp khí khái ngất trời, nhất định đã thông suốt rồi?”
Chân Trương Tam vẫn còn nguyên que nhọn, qua một đêm dường như mất hết sức lực, sắc mặt thảm hại, đầu bù tóc rối, nhưng vẫn ngang ngạnh mắng: “Ta phỉ nhổ tám đời tổ tông nhà ngươi!”
Tiểu Chu mỉm cười nói: ” Trương đại hiệp muốn tiếp tục sao?”
Y vỗ tay mấy cái, ngục tốt liền mang lên một thùng sắt, ẩn ẩn nghe thấy tiếng động mạnh mẽ bên trong.
10 Tiểu Chu hốt hoảng nhấc mắt, con ngươi đen thẳm sắc như tên bắn, dị thường âm ngoan hướng về phía hắn!
Chu Viêm Minh trong lòng giận dữ, nhấc chân kéo y tới giường, túm vạt áo y, tát y liên tiếp mười cái.
11 Tiểu Chu ở trong cung đã gần một tháng, từ ngày miệng vết thương vỡ ra liền khép lại thật chậm. Chu Viêm Minh không yên lòng, hàng đêm tới ngủ lại. Nhưng cũng chỉ ôm y, thật sự nhịn không được, liền xoa nắn lung tung vài cái.
12 Tiếng thét chói tai kia vẫn không dứt, Chu Viêm Minh một tay ngăn Phúc Hỉ, tìm chỗ phát ra âm thanh, Phúc Hỉ gấp đến độ kêu to: ” Hoàng Thượng đừng đi, Hoàng Thượng ——”
Hắn nhanh chóng chạy theo vài bước, họ tìm tới bên cạnh một cái ao, hai cung nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, trốn sau lưng Phúc Hỉ.
13 “Sao lại đứng đây, mới vừa chuyển biến tốt một ít, cũng không biết tự bảo trọng. ” Cúi đầu oán giận vài câu, liền túm tay y “Mau quay về phòng nghỉ ngơi đi.
14 Chu Viêm Húc thân nhàn vương, cả ngày chẳng có chuyện gì làm, thường cùng người dưới đánh bài. Tiểu thiếp cũng là từ vương phủ khác tới, liền hỏi Chu Viêm Húc: “Vương gia, quận chúa nhà thiếp muốn thành thân.
15 Đông Tụ liên tiếp khấu đầu mười mấy cái, lệ rơi đầy mặt: “Cầu Hoàng Thượng, Nghiêm đại nhân rất đáng thương, y thân thể vốn suy yếu, ngày ấy lại bệnh nặng một hồi, còn có bệnh căn không dứt.
16 Hắn ra lệnh một tiếng, hai cung nhân kia vung roi đánh Đông Tụ. Đông Tụ kêu thảm dưới đất, nhất thời huyết nhục bay tứ tung, toàn bộ dính trên sàn nhà.
17 Đông Tụ rời đi, người trong cung chẳng ai hầu hạ Tiểu Chu thật tốt. Chu Viêm Minh liền nghĩ muốn đem Thúy Nữ tiến cung. Tiểu Chu lại nói: “Thúy Nữ cùng Nghiêm An tình đầu ý hợp, không nên chia rẽ bọn họ, hãy chọn ngày tốt để bọn họ thành thân.
18 Cảnh Loan Từ bị Chu Viêm Húc nói phải nói trái nhiều ngày, cũng dần dần nhìn ra tâm tư hắn. Cảnh Loan Từ âm thầm thở dài, nói với Vân dương hầu Diệp Triêm Cân: “Chuyện từ quan ta đã quyết, hắn giữ lại ta cũng không màng.