1 CHƯƠNG 1.
Trước khi mười lăm tuổi, trong lòng Diệp Song Hỉ vẫn luôn chôn giấu một nguyện vọng: Cậu mong là kiếp sau ……… không bao giờ phải làm anh nữa.
2 CHƯƠNG 2.
Năm rồi, vào kì nghỉ dài hạn mồng một tháng năm, bà Diệp hầu như lúc nào cũng chơi bài cùng bạn bè. Hôm nay tụ họp ở nhà người này, hôm sau lại vui vẻ ở nhà người khác, cứ như vậy bận rộn mà qua một ngày.
3 CHƯƠNG 3.
Ngày Song Khánh trở về, ông Diệp ra sân bay từ sớm, bà Diệp đợi ở nhà, làm một bàn đầy thức ăn ngon.
Trong nhà đã dọn dẹp thập phần sáng sủa sạch sẽ, tất cả đồ đạc không dùng đến đều được chuyển đi.
4 CHƯƠNG 4.
Thì ra King, người Song Khánh nhắm vào cũng chính là bạn hồi trung học của Song Hỉ, ha hả, còn tin tức nào tốt hơn so với tin này?
Bà Diệp rất mừng rỡ.
5 CHƯƠNG 5.
Chuyện này đã trôi qua nhiều năm, ngay cả đương sự Song Khánh cũng không còn nhớ mình ở thời niên thiếu ngây thơ đã từng dùng biểu tình say mê nói ra những lời như vậy.
6 CHƯƠNG 6.
Tương Văn Đào đứng trong vườn hoa nhỏ, thưởng thức phong cảnh.
Hoa viên diện tích không tính là lớn, dọc hai bờ tường là dây leo trường xuân uốn lượn, gió khẽ thổi qua khiến lá xanh lay động.
7 CHƯƠNG 7.
“Cậu bạn này, làm ơn tránh đường cho. ”
“Nga!”
Bị nhắc nhở mới phát hiện mình còn đứng chắn ở cửa, Song Hỉ vội tránh sang một bên. Sau đó mới nhận ra người vừa nói không phải học sinh trong trường mà là một nam nhân còn trẻ mặc quân phục.
8 CHƯƠNG 8.
Một thiếu niên mới hơn mười tuổi, tuy rằng đã có khuynh hướng phát triển như người trưởng thành, nhưng dù sao cũng không học được những dối trá lọc lừa của người lớn.
9 CHƯƠNG 9.
Cậu đi rồi, quả thực đến lúc mọi nhà lên đèn mới trở về.
Tương Văn Đào và mọi người đều đã ăn cơm chiều, đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy cậu về, mẹ Diệp đi hâm lại cơm, Song Hỉ tắm xong thì có thể ăn ngay.
10 CHƯƠNG 10.
Đêm hôm đó, trong khi ở tầng dưới hai mẹ con thân mật tâm sự về chuyện tình cảm và hôn nhân thì trên sân thượng Tương Văn Đào cũng đang rèn sắt khi còn nóng đối với Song Hỉ tiến hành tẩy não.
11 CHƯƠNG 11.
Chuyện Song Hỉ đi xa nhanh chóng được quyết định.
Vốn dĩ cậu muốn làm cho hết tháng này để lấy toàn bộ tiền lương. Nhưng nhìn biểu tình không biết nên khóc hay cười của Tương Văn Đào hỏi: “Một ngày ba mươi đồng?” nhất thời có chút ngượng ngùng.
12 CHƯƠNG 12.
Đêm đó Song Hỉ có một giấc mơ rất kỳ cục.
Trong mơ cậu biến thành phụ nữ, mặc trang phục sườn xám theo kiểu truyền thống , đang quỳ gối dưới chân Tương Văn Đào.
13 CHƯƠNG 13.
Ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ dài, ba người lên phi cơ bay tới thành phố biển.
Giao thông phát triển nên chỉ sau ba giờ họ đã đến sân bay Phố Đông.
14 CHƯƠNG 14.
Thứ hai ngày mùng tám, kì nghỉ dài hạn kết thúc, công nhiên viên bắt đầu đi làm.
Những người có kinh nghiệm đều biết, kỳ thật công việc chỉ trở lại quỹ đạo vào ngày thứ ba.
15 CHƯƠNG 15.
Tám giờ mỗi sáng, là thời điểm mà những người đi làm vội vàng ra khỏi nhà.
Tương Văn Đào chuẩn bị xong, thần thái sáng láng bước ra khỏi phòng.
16 CHƯƠNG 16.
Buổi tối lúc Song Khánh đến nhà, nhìn thấy Song Hỉ thay hình đổi dạng thì ngạc nhiên cực kì, đến độ há hốc mồm lộ ra răng nanh nho nhỏ không biết nói gì, ngây ngốc thốt ra một câu:
“Anh…….
17 CHƯƠNG 17.
“Nếu đến một thành phố lạ bị lạc đường thì cậu sẽ làm gì? 1: Tìm người hỏi đường; 2: Sử dụng bản đồ; 3: Khóc. ”
“Hỏi đường. ” Có miệng để làm gì?
“Ân…Cậu thích hình nào dưới đây? Hình tròn? Hình thang? Hình vuông?”
“Hình tròn.
18 CHƯƠNG 18.
Trong đại sảnh trung tâm KTV, Tương Văn Đào gặp được mấy đồng nghiệp cũng đến đây hát, đương nhiên hai bên phải đứng lại chào hỏi.
Kỳ thật cũng chỉ là lời mở đầu bình thường: “Đi chơi với bạn sao? Vị này là?”
Vì thế Tương Văn Đào liền giới thiệu.
19 CHƯƠNG 19.
Vào thời điểm mùa hè nắng nóng,Tương Văn Đào quyết định làm một việc hệ trọng lẽ ra nên sớm làm từ lâu: Cùng Song Khánh ngả bài.
Kỳ thực, từ buổi tối hôm đó, Song Hỉ cứ luôn thỉnh cầu anh: “Nếu cậu đối với Song Khánh thật không có cảm giác, xin cậu sớm nói rõ với nó, đừng để nó hi vọng.
20 CHƯƠNG 20.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa, đang làm ổ trên ghế salon bứt rứt bấm điều khiển, Diệp Song Hỉ lập tức lấy lại tinh thần chạy vụt ra.