1 Phòng khách rộng rãi xa hoa, vách tường dày đặc sắc giáng hồng đan xen cùng nâu ánh kim, trong phòng trưng bày đầy tác phẩm nghệ thuật đồ cổ đắt tiền, dù là người không hiểu tí gì về nghệ thuật nhìn thấy cũng phải lưu luyến quên về.
2
Thực · giàu nứt đố đổ vách!
Bạn học tiểu thị dân Tiêu Hòa mắt nổ đom đóm ngay tức khắc.
Không nhận việc đã có thể mang một triệu nhân dân tệ đi, nhận việc rồi lại càng có cơ may kiếm được ba mươi triệu!
Tiêu Hòa sống đến nhường này chưa từng được sảng khoái như hôm nay, loại chuyện nằm mơ cũng không gặp vô duyên vô cớ tự dưng rơi xuống đầu hắn.
3
Tiêu Hòa ngơ ngác nhìn, không khỏi nhớ đến câu nói của Tần Túc khi nãy.
“Tuyệt đối không nên nảy sinh cảm tình dư thừa với y. ”
Lẽ nào lời này còn hàm ý khác? Không đơn giản chỉ tình bạn hoặc tình anh em?
Thân là tử trạch, Tiêu Hòa biết rõ hai chữ ‘làm gay’ viết như thế nào, chỉ là hắn thật không nghĩ tới phương diện này…
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Hòa vẫn thở phào nhẹ nhõm, tuy bề ngoài chủ thuê có hơi đẹp quá mức nhưng bất kể thế nào hắn vẫn là đàn ông không dính chút nữ khí, hắn cũng sẽ không đem mình thành phụ nữ, do đó cái gọi là ‘tình cảm dư thừa’ kia chắc chắn không nảy sinh!
Sau khi tự an ủi một phen, Tiêu Hòa cũng không phản ứng quá lớn, chỉ bình thản khen tặng một câu: “Y đẹp thật đấy!”
Tần Túc luôn quan sát vẻ mặt hắn, đối với phản ứng của hắn hết sức hài lòng.
4
Nhưng sau khi “Like” chính là “Dựng ngón giữa”
Cảm giác đập cánh bay lượn tất nhiên là thích ý, nhưng với một người chưa từng bay bỗng dưng mọc cánh muốn bay lượn nhẹ nhàng là nằm mơ.
5
Đây chính là vị Đại thần chiến tranh dùng phương thức tuyển tú để chọn bạn nhảy —— Lance?
Đầu Tiêu Hoà ‘ông ông’ lên, nữ sĩ kia đi đâu rùi? Tại sao lại là đàn ông!
Một thằng đàn ông tuyển thiếu niên làm bạn nhảy là có ý gì?!
Không chờ hắn phản ứng, vị chói đến mức làm mắt người ta không mở nổi Lance đại nhân từ từ hạ xuống, nâng tay ra hiệu nói: “Đây là khu vực công cộng, không cần đa lễ.
6
Tinh linh không phân biệt nam nữ sao? Tiêu Hòa tỏ vẻ ta ít đọc sách mi đừng gạt ta a!
Nhưng sự thực chính là tàn khốc như thế, Tiêu Hòa hồi tưởng lại, vô cùng khiếp sợ phát hiện từ lúc đi vào thế giới này đến giờ, Tinh linh hắn nhìn thấy tất cả đều là nam giới, không có một nữ giới nào…
Tiêu Hòa cảm giác tam quan của mình bị trùng kích nghiêm trọng, cả nửa ngày mới tỉnh táo lại.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Hòa cả kinh, không ngờ vị Lance đại nhân kia vẫn còn nhớ hắn.
8
Đó là dung mạo khiến bất kỳ ngôn ngữ nào cũng trở nên ảm đạm trong nháy mắt, đó là dung mạo không có bất kỳ sức tưởng tượng vào có thể nghĩ ra được.
Tiêu Hòa từng nhìn thấy Phàn Thâm, từng nhìn thấy pho tượng Al, nhưng sự khiếp sợ lúc đó so với hiện tại cũng chỉ bằng một phần trăm.
9
Ngọt? Rất ngọt?
Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, thẹn quá đỏ mặt, làm sao bây giờ, hắn cảm thấy Tinh linh Vương đối diện đang đùa giỡn hắn! Nhưng mà… Hắn là đàn ông, y cũng là đàn ông, chắc không đến nỗi có khẩu vị như vậy… từ từ, thế giới này không có phụ nữ.
10
Không bị ngã, chỉ là… sắp bị bốc hơi rùi!
Tiêu Hòa nhìn không chớp mắt, giữ vững lý trí, sau khi niệm A di đà phật nửa ngày bỗng nhiên hoàn hồn lại.
11 Tiêu Hòa bị sự chuyển biến thần tốc này đánh gục, việc này từ đâu lòi ra vậy? Từng chữ trong lời nói của tiểu Tinh linh hắn đều hiểu, nhưng khi ráp với nhau sao lại mơ hồ thế này.
12
Tiêu Hòa ‘chết’, còn là lấy phương thức tàn nhẫn hung ác như vậy mà chết…
Vừa nghĩ tới tâm can liền đau buốt chua xót!
A… Trái tim, trái tim của hắn đã không còn.
13
Tần Túc mi đi ra đây, ông bảo đảm không đánh chết mi!
Điều chỉnh một chút… Điều chỉnh này rốt cuộc là quái quỷ gì!
Tại sao bắt ông trở lại thời điểm này?
Nếu nhớ không lầm, đây là buổi tối cái ngày hắn gặp Al lần đầu tiên, hơn nữa còn là ở trong phòng tắm, hơn nữa còn vừa vặn trước khi bắt đầu làm cái gì kia cái gì kia.
14
Corwin… chết rồi?
Bị Al giết hại?
Sao có thể!
Bởi vì quá mức kinh ngạc nên trong mắt Tiêu Hòa không hề che giấu chút ngạc nhiên nào: “Không thể nào! Ngươi gạt ta!”
Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, lùi ra sau vài bước, nhìn thẳng Lance, trong mắt đầy vẻ đề phòng cùng nghi ngờ.
15
Chạm được trái tim hắn?
Tiêu Hòa cố gắng ổn định tâm tình đang xao động.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ Al nhớ được chuyện gì? Chẳng lẽ bên Tần Túc xảy ra sai lầm? Tuy hắn quay ngược thời gian như Al có cách nhớ ra chuyện phát sinh trước đây?
Hoặc là Al không nhớ được gì cả, mà là biết cuộc đối thoại của hắn và Lance, lúc này có ý thăm dò hắn?
Đắn đo suy xét một hồi, Tiêu Hòa sắp tự hù chết mình rùi.
16
Tiêu Hòa nghĩ tới Lance, trong lòng căng thẳng, nặng nề không nói.
Lance nói: Là ta gặp ngươi trước, là ta yêu thích ngươi trước, nhưng bệ hạ lại cướp ngươi đi, y luôn thích cướp đi mọi thứ của ta, vì thế ta muốn giết y.
17
Đến khi Lance nói xong toàn bộ, Tiêu Hòa vẫn có chút không dám tin.
“Ngài nói… tất cả mọi người đều…”
“Đúng. ” Lance thân mật kề sát lỗ tai hắn nhỏ giọng nói chuyện “Y sống quá lâu, cũng nắm quyền quá lâu, y không chết thế giới này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
18
Ngón tay Al khẽ gõ vào lồng ngực khiến Tiêu Hòa ngưa ngứa, cơ thể hơi co rúm lại.
Con ngươi Al âm trầm, nhưng sau một khắc lại ngẩn ra.
Gương mặt khi ngủ của thiếu niên Tinh linh thật bình yên và xinh đẹp, không hề đề phòng dịch lại gần y, tự nhiên gối đầu lên tay y, thậm chí còn như mèo con thoải mái cọ cọ.
19
Thời điểm Tiêu Hoà trở lại thế giới tinh thần, trời còn chưa sáng.
Hắn đang nằm trong lòng Al, quanh người đều là hương thơm dễ chịu khiến người ta có loại cảm giác mê muội, nhưng đồng thời bình yên tận đáy lòng.
20
Vũ hội ánh sáng đến còn nhanh hơn Tiêu Hoà nghĩ.
Ý thức được hôm nay chính là sinh nhật Al, Tiêu Hòa trong nỗi lo nặng nề còn có chút vui mừng.