81
Khoảng thời gian kế tiếp, tam quan của Tiêu Hòa bị cải tạo từ đầu đến đuôi.
Cho rằng thế giới chỉ có hai giới tính, bạn học Tiêu Hòa thật quá non quá ngây thơ.
82
Đính hôn?
Tiêu Hòa giật mình, có chút phản ứng không kịp.
Mà đúng lúc này, thiếu niên bị xem nhẹ kia bỗng rên lên một tiếng, hơi khổ sổ nhìn hai người trước mặt.
83
Phàn Khanh càm ràm oán giận, chỉ đổi được nụ cười nhẹ nhàng bao dung cưng chiều của ông anh tốt Phàn Thâm.
Tiêu Hòa ở một bên nhìn, trong lòng chua chua.
84 Tiêu Hòa cố khống chế bản thân không hôn đáp trả, nhưng cảm nhận được tình cảm đè nén từ tận đáy lòng Phàn Thâm, cảm nhận được sự khát vọng của y, Tiêu Hòa có chút không nhịn được.
85
Tiêu Hòa ngẩn người, sau đó (╯‵□′)╯︵┴─┴.
Đờ mờ, này là ăn xong không muốn chịu trách nhiệm?!
Còn nói đường hoàng như vậy, hiên ngang lẫm liệt như vậy, cứ như uất ức lắm ấy! Kỳ thật… là đồ bội tình bạc nghĩa.
86
Theo lý thuyết, hai Alpha muốn đuổi theo một Omega là quá sức dễ dàng.
Có điều Phàn Khanh rất tường tận đường đi nước bước trong dinh thự, dù sao cậu vẫn luôn ngâm mình trong nhà suốt mười mấy năm nay.
87
Dưới trạng thái lý trí mà nói ra lời này, Tiêu Hòa sẽ mắng bản thân không biết xấu hổ chết luôn.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn like mạnh cho mình một phát, quả thực quá thông minh! Không tin hắn nói đến vậy mà Phàn Thâm vẫn mặc kệ hắn không lo!
Sự thật chứng minh, Tiêu Hòa thành công.
88
Alpha và Omega ở trạng thái này có thể nói là mất hết lý trí.
Trời cao ban cho họ nhiệm vụ là kết hợp sinh dục, sinh ra đời sau ưu tú.
Tiêu Hòa rốt cuộc không cần nhẫn nhịn, mà Phàn Thâm cũng rốt cuộc buông bỏ lo ngại.
89
Một câu nói khiến Tiêu Hòa trợn to mắt, kinh ngạc không ngớt.
Có… có ý gì?
Phàn Thâm nhẹ giọng nói: “Từ khi bắt đầu có trí nhớ tôi liền nghe được tiếng lòng bí mật của người khác, bất kể muốn nghe hay không, dù đêm khuya vắng người, dù tất cả đều đi vào giấc ngủ, tôi cũng có thể nghe thanh âm trong mộng của họ, các thứ hoang đường, cổ quái, đáng ghét, không nên nhìn đều lọt vào tai.
90
Đây là một đề chết khó giải.
Nhưng… Tiêu Hòa không mong Phàn Thâm gặp sự cố gì.
Nếu cứ không tỉnh, sẽ dẫn tới tử vong.
Bết kể thế nào, hắn không muốn Phàn Thâm chết đi.
91
Sáu tháng loáng cái lướt qua.
Những ngày Tiêu Hoà thống khổ nhất đã gắng gượng đi qua.
Suốt nửa năm chân không bước ra khỏi nhà, suốt nửa năm không chịu gặp bất kỳ ai, suốt nửa năm Tiêu Hòa không cười lấy một lần.
92
Tiêu Hòa vốn cho rằng mình sẽ giấu chuyện này trong bụng cả đời, không nói ai biết.
Nhưng lúc này Tiêu Dung hỏi đến, Tiêu Hòa ngược lại có dục vọng muốn kể ra hết.
93
Phàn Thâm rất ghét phải ra ngoài, đặc biệt là đến các khu đông đúc náo nhiệt.
Mà xui xẻo là nhà Tiêu Hòa nằm tại khu phố cũ, có thể nói là nơi sầm uất nhất ồn ào nhất.
94
Năng lực của Phàn Thâm biến mất?
Tiêu Hòa kinh ngạc không ngớt, rồi nhanh chóng bị niềm vui sướng nồng đậm lấp đầy tim đầy phổi.
Nói như vậy, nghĩa là họ có thể ở bên nhau?
Nói như vậy, nghĩa là họ sẽ không cần lo ngại nữa?
Nói như vậy, bọn họ… Bọn họ…
Nghĩ nhiều hơn nữa cũng không còn chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này, tất cả sợ hãi, lo âu đều biến mất tăm.