1
Chín ngày qua Thi Văn Tâm chỉ có thể no nửa cái bụng.
Từ xưa thư sinh chính là người vô dụng. Đa số người đều nói học tứ thư ngũ kinh rồi đi khảo thi hương, sau đó là thi tỉnh, rồi kim bảng đề danh, làm rạng rỡ tổ tông, thư sinh không còn con đường nào khác để lựa chọn, nhưng chỉ có những nhân tài từng khăn gói đi thi hương mới biết, từ lúc thi hương bắt đầu là thời điểm ganh đua gây gắt.
2 Đúng vậy, hắn chính là ma đế Long Diễm của Ma Vực Thánh Giáo — bị đám người gọi là tiên đạo chính phái cùng với nhân sĩ võ lâm đuổi giết, hắn mặc dù xông ra khỏi vòng vây nhưng vẫn bị thương.
3 Sáng sớm, khi ánh dương quang đầu tiên của mặt trời dừng trên mặt của Long Diễm, hắn cau mày tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy một khuôn mặt con người phóng đại trước mắt.
4 Xuân Hồng lâu là thanh lâu lớn nhất đứng đầu Khánh tỉnh thành. Nếu đã tới nơi đây thì mọi người chắc chắc sẽ biết chỗ này, nữ tử nơi đây so với sao trên trời còn nhiều hơn — hơn nữa loại mặt hàng gì cũng có, tất cả đều là nữ tử hảo vô cùng, mụ mụ Xuân Hồng lâu từng khoe khoang rằng, mặc kệ là dạng nữ tử gì thì đều có thể tìm được ở Xuân Hồng lâu.
5
“Vì sao. . . Là ta?”
Cổ họng khô rát, y nhỏ giọng hỏi.
“Không vì sao, tóm lại, ta chỉ muốn ngươi. ”
Long Diễm từ hổ biến lại thành người, cười cười đẩy ra lớp áo ngủ mong manh của Thi Văn Tâm, lộ ra bộ ngực trắng nõn, hắn cúi người xuống, khẽ cắn một phiến thủy nộn trước ngực y.
6
Trăng treo đầu cành, sắc trời đã muốn khuya, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Ngón tay Long Diễm mơn trớn trán của Thi Văn Tâm, trượt xuống mi tâm, mũi, cuối cùng dừng ở hai phiến bạc thần làm cho hắn mê luyến.
7
Sáng sớm hôm sau, Long Diễm mua một chiếc xe, đem Thi Văn Tâm còn đang say ngủ bọc lại cẩn thận sau đó nhét vào trong thùng xe.
Không chi lực chuyển sinh nhân gian, đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
8
“Cái gì huynh cái gì đệ, ngươi có phải đã quên ngày hôm qua ta đã nói gì với ngươi đi!”
Trong giọng nói của Long Diễm lộ ra hơi thở nguy hiểm nhàn nhạt.
9 Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra! Chỉ là vừa rồi ở trong xe ngựa thấy Long Diễm hảo hung, kỳ thực lúc Long Diễm hung hăng cắn mũi y hoặc biểu tình lúc hắn mất kiên nhẫn cũng không đáng sợ lắm, đáng sợ chính là nét mặt vừa nãy Long Diễm đối với bọn họ.
10
Thanh âm kêu ‘dừng tay’ vừa rồi, tuy không lớn lắm, nhưng chỉ sợ đó là do Thi Văn Tâm dùng toàn lực liều chết hô đi!
Trong lòng đau xót — Long Diễm tiến lên từng bước, một tay ôm lấy thắt lưng Thi Văn Tâm — mặc áo đơn lại không đeo đai lưng, y không biết mặc như vậy sẽ khiến người khác liên tưởng đến cây gậy trúc khoác đại y bằng da hổ? Nhìn xem, giờ hắn ôm y mà khuỷu tay còn dư ra một khoảng trống a.
11 Nhưng Long Diễm hiện tại đang giết người tới hưng phấn — nếu hắn đã muốn động thủ, thì phải thu thập thật sạch sẽ. Nhiều năm sinh hoạt ở Ma Vực khiến hắn tích lũy rất nhiều kinh nghiệm về trường hợp này, nếu không đem toàn bộ đối thủ tiêu diệt sạch, chính là đang tự tạo ra một mối họa to không biết khi nào sẽ bùng phát cho chính bản thân, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho bất luận kẻ nào.
12 Nội tâm Long Diễm hiện tại chỉ tràn ngập toàn đau lòng quý trọng, đang dâng trào mạnh mẽ trong lòng, nguyên bản muốn đem tiểu ngốc thư phủng trong tay hảo hảo che chở an ủi một phen, nghĩ đến y bị lửa giận của mình dọa đến, lại không nghĩ tới tiểu hỗn đản này không hiểu tâm tư của hắn, đẩy hắn ra thì cũng đành đi, còn tránh hắn như tránh dịch, sắp té tới nơi còn nói hắn tuyệt đối không được lại gần.
13
“Tiên giới nhất định sẽ không buông tha, ta để lão đạo sĩ Lưu Liên trở về, phỏng chừng không quá ba ngày, bọn họ sẽ có đối sách. ”
Ngồi trên tấm da hổ, Long Diễm lạnh lùng nói, Long Băng thì đứng đối diện với hắn, kế bên còn thêm một người khác
“Nhất định như vậy, tiên đạo sẽ không buông tha ngươi cùng Thi Văn Tâm nhẹ nhàng như vậy, bọn họ tựa hồ đã nhận định y là Không Ma đế hoặc Không chi lực chuyển sinh, cho nên sẽ tung ra nhiều thủ đoạn để đối phó các ngươi.
14
“Ô ân. . . A ngô ngô. . . ”
Thi Văn Tâm hai mắt mở to trừng trừng, nhưng khoảng cách của hai người quá gần, bất luận y muốn thấy gì thì cũng chỉ có thể thấy khuôn mặt phóng đại của Long Diễm.
15
“Diễm. . . ”
Thi Văn Tâm bị Long Diễm ôm, trong lòng sao có thể bình tĩnh được? Ban đầu y nghĩ rằng Long Diễm đang sinh khí, nhưng thoạt nhìn hình như không phải vậy — Hắn chỉ nhích lại gần, đặt đầu mình lên vai y, nặng nề.
16
” Tiểu ngốc thư, đừng phản kháng nữa, giờ đang ở trong tay ta mà ngươi còn muốn trốn sao?”
Thi Văn Tâm cảm thấy thân thể nóng lên, nhịn không được mà phun ra vài tiếng rên rỉ đứt quãn, trong lòng y biết tiểu thịt trụ ( cái ấy) của mình đã bị Long Diễm nắm lấy, vội mở choàng mắt, lọt vào mắt là khuôn mặt của Long Diễm cùng đối mắt tràn ngập tiếu ý tựa xuân thủy đàm ở sau thư viện nơi y từng ở, như ánh nắng mai ấm áp, còn đang phả ra từng đợt ôn nhu nhè nhẹ.
17
” Tiểu ngốc thư, thả lỏng. ”
Long Diễm hôn trụ môi Thi Văn Tâm, cắn cắn, sau đó khẽ liếm dọc theo độ cong của cánh môi.
Tiểu ngốc thư vĩnh viễn vẫn cứ ngọt như vậy, nếu không phải vì muốn y cảm thụ được sự vui vẻ cầm sắt hợp âm trong tình sự của hai người, nếu không vì hắn cảm thấy thương tiếc y từ tận đáy lòng, hắn thật muốn cử động ngón tay đang bị bao vây chặt chẽ trong nơi ấm áp kia.
18
Ngồi trên chiếc mã xa rung lắc không ngừng, Thi Văn Tâm vén tấm màn xe lên len lén nhìn nam nhân đang điều khiển mã xa kia.
Nói là điều khiển mả xa nhưng thực chất hắn căn bản một chút cũng không động — vào ngày thứ hai khi bọn họ ở trên sơn trại thì Thương Cửu Ca, cũng chính là người khiến y cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn đem mình chôn xuống một cái hố nào đó đã kể hết mọi chuyện cho y, nói cho y biết người nam nhân đang điểu khiển mã xa này chính là Hỏa ma đế nắm giữ một phần lãnh thổ rất lớn của Ma Vực nha, bởi vậy những con ngựa này chỉ cần dùng ý thức liền có thể thao túng chúng rất tự nhiên.
19
“Phía trước có một khách điếm, hôm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đó đí!”
“A. . . Hảo. ”
Thi Văn Tâm gật gật đầu, bất tri bất giác bọn họ đã đi được một hành trính dài, hai ngày trước đều là ngủ ở rừng hoang, Long Diễm sợ y lạnh, vì thế biến thành lão hổ ôm y vào lòng ngủ.
20
“Là một đạo sĩ?”
Trên đỉnh đầu Thi Văn Tâm truyền tới giọng nói, quả nhiên là Long Diễm.
Thi Văn Tâm ngẩng đầu, đối diện là đôi mâu tử thâm trầm của Long Diễm — nếu hành tẩu trước mặt người khác, Long Diễm sẽ thu hồi ngân phát cùng bích mâu, biến thành hình dạng giống người thường, nhưng hiện tại, y giống như mơ hồ thấy trong mắt Long Diễm có hỏa quang.