1 Thành phố A.
Ở lối ra sân bay, đoàn người rộn ràng náo nhiệt, một người đàn ông che ô đen đứng lẻ loi ở đằng kia, thỉnh thoảng lại lướt nhìn xung quanh.
2 Trước đây trò khôi hài của Tô phủ, phát sinh vô cùng bất ngờ.
Còn mấy tháng nữa là thành hôn với Tô Ngạo, nha hoàn hồi môn của Liễu thị - Lục Xảo Xảo thừa dịp Tô Ngạo say rượu liền bò lên giường cô gia.
3 Từ trên tường té xuống dưới, Ngu Tiểu Mặc suýt nữa hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ té rất thảm, không nghĩ đến giây tiếp theo, hắn bị một đôi tay hữu lực vững vàng tiếp được.
4 Diễn trò gì đó kỳ thực Ngu Tiểu Mạc không hề có bất kỳ áp lực nào, lúc trước, trong đoàn kịch của trường hắn đã diễn qua vai nam chính rất nhiều lần, tuy rằng sau này bị Ngu Sở buộc phải rời khỏi đoàn kịch cho nên hành động mới không thành thạo một chút, thế nhưng muốn dọa tên quý công tử được nuông chiều từ bé này cũng không thành vấn đề.
5 "Thì ra điểm tích lũy còn có thể thăng cấp kỹ năng?"
Ngu Tiểu Mạc thấy lựa chọn thăng cấp kỹ năng, nhẹ nhàng chạm một cái.
"Điểm tích lũy có thể dùng để cường hóa kỹ năng ban đầu và mở khóa cho những kỹ năng hệ thống sau này.
6 Nếu quyết định muốn đi cùng Sở Triệt, tiếp theo đó Ngu Tiểu Mạc cho phép bản thân ăn không ngồi rồi.
Đã xác định mục tiêu liền vô ưu vô lo, hiện tại hắn chỉ cần ở bên cạnh nam chính theo cốt truyện phát triển tiếp, đợi tiến độ nhiệm vụ đạt mãn cấp khi đỡ tên cho nam chính, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
7 "Vương gia. . . "
Trong lúc mơ mơ màng màng, Ngu Tiểu Mạc nghe được có người bên cạnh mình nói gì đó.
"Vương gia, thứ lỗi cho hạ quan bất tài. Chỉ là Vương gia để ta chẩn bệnh cho vị công tử này thật sự là.
8 Buổi tối nhiệt độ dường như xuống thấp rất nhiều, Ngu Tiểu Mạc ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy hơi lạnh.
Theo bản năng hắn muốn đắp chăn lên người, kết quả quơ tay lung tung xung quanh, ngoại trừ một mảnh vải thật mỏng, căn bản không có chăn đệm gì để hắn nắm tới.
9 Nếu như không phải Dung Lan dẫn hắn đến nơi này, Ngu Tiểu Mạc còn không biết ngoại thành có phong cảnh như vầy.
Lúc này chính là mùa xuân tháng ba, gió nhẹ ấm áp, thúy liễu lay động.
10 ". . . Nói cách khác. "
Nói qua nói lại vấn đề này cả nửa ngày, Ngu Tiểu Mạc cũng hiểu ý tứ của Hoàng: "Dù cho ta không làm gì cũng không có liên quan, tiến độ đẩy mạnh, nhưng ta sẽ không có điểm tích lũy? Phải tự mình tham gia cốt truyện tiến triển, ta mới có thể có điểm tích lũy?"
"Chính là ý này.
11 An toàn quay về tiểu viện, Ngu Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi trên ghế, rót cho mình một ly trà.
Đi ra ngoài một chuyến thật là không dễ dàng, dọc đường đều nơm nớp lo sợ, sợ bị thị vệ phát hiện bắt đến trước mặt Dung Lan.
12 Ban đêm, Ngu Tiểu Mạc đem chính mình bao ở trong chăn, hồi tưởng lại những lời nói của Dung Lan nói với hắn ban ngày.
-- Sở gia quá không thức thời, cản đường ta.
13 Như một giấc mộng, sau khi tỉnh lại, Ngu Tiểu Mạc ngủ đến mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, không nhìn thấy thân ảnh của Dung Lan, trời cũng đã sáng hẳn.
14 Xuân đi thu đến, hạ mạt đông chí, trong nháy mắt, đã một năm trôi qua.
Trong trà dư tửu hậu của bách tính thường dân về Tề vương phủ năm đó đã sớm sa sút, Vương thành cũng khôi phục yên bình như ngày xưa.
15 Tinh cầu Vega, ngục giam M-K273, điểm tập kết tù binh.
Mấy chiếc tinh hạm áp tải tù binh cỡ trung đậu xuống chỗ tập kết tù binh, khoang cửa mở ra, xuất hiện đầu tiên chính là một quân nhân vũ trang hạng nặng, y bước nhanh xuống cầu thang, ở nơi tập kết có mấy người binh sĩ đang đứng đợi chào y theo tiêu chuẩn quân đội.
16 ". . . . . Dung Lan?"
Giống như lúc đầu khi thấy Dung Lan, ma xui quỷ khiến lại kêu lên cái tên "Ngu Sở" này, khi Ngu Tiểu Mạc đối diện với người đàn ông này thì, quỷ thần xui khiến kêu lên "Dung Lan".
17 Nhớ lại hắn từng phát sinh quan hệ mập mờ với người trước mặt, Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng dời mắt đi, trên mặt cũng có vài phần xấu hổ.
Lanser ở bên cạnh xem như không thấy, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
18 Một chiếc phi thuyền vững vàng đậu xuống trước dinh thự thượng tướng.
Jerusalem, thủ đô tinh cầu Vega, theo như người trái đất mà nói chính là một thành thị được mệnh danh đô thành phồn hoa, cũng đại biểu cho tính ngưỡng vương thất.
19 Mấy cô sẽ thích chương này! Đáng yêu gì đâu á! ^. ^
~***
Sau khi Ngu Tiểu Mạc ăn no nê xong, nhanh chóng được quản gia thu xếp ổn thỏa phòng nghỉ.
20 "Em đó -- tiểu yêu tinh quyến rũ!"
Khi Mạc Sở nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này thì, đầu tiên Ngu Tiểu Mạc ngớ ra vài giây.
Sau đó liền nhịn không được"Phụt" cười ra tiếng.