1 Sức cùng lực kiệt, Thành Chu lột sạch quần áo rồi ngâm mình vào nước ấm đã được pha sẵn trong bồn tắm.
Hai ngày nay… Không, mà là trong khoảng thời gian này, hắn cứ như phải đi đánh giặc, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi vô bờ bến.
2 Thành Chu muốn giao thư cho bà lão, nhưng bà vẫn ngồi dưới đất cúi đầu khóc nức nở.
Tuy con đường này ít người qua lại, nhưng đôi lúc vẫn xuất hiện vài bóng người đi đường, và tất cả họ đều quay đầu nhìn về phía bọn hắn.
3 Bà lão vịn lưới sắt đứng lên, nhào tới gã trung niên, vừa cào mặt gã vừa la lớn: “Cháu gái của tao đâu? Con của mày giấu cháu gái tao ở đâu rồi? Vì sao cháu tao vẫn chưa về? Cả nhà bọn bây đều là súc sinh! Súc sinh!”
“Bà điên! Cháu của bà ở nơi nào liên quan gì đến nhà tôi? Thả tôi ra! Mụ già thối tha!” Gã trung niên bị bà lão cào mặt mà không thể nào thoát khỏi tay bà được, bèn tức giận định tát bà.
4 Sau đó mọi người lại thấy được một màn còn khó tin hơn nữa!
Hai người bị hất lên không đang trung khoa chân múa tay bỗng hét lên.
Gã trung niên la oai oái như một mụ đàn bà, nghĩ rằng mình sẽ bị ngã chết nên ôm lấy một cột điện… Nếu không nhờ dưới chân gã vừa vặn có một cái đệm sắt, chỉ sợ dù có ôm lấy cột điện thì gã vẫn sẽ ngã từ trên cao xuống vì mất thăng bằng.
5 Thành Chu khai báo chi tiết chuyện đã xảy ra, chỉ đổi việc đưa tin thành hỏi đường.
Bà lão thì hoảng loạn, thấy trưởng tàu vẫn đang thì thào gì đó, còn những cảnh sát thì lại nghĩ bà bị điên thông qua bộ dáng lúc này của bà và lời kể của những người xung quanh, không thèm mở miệng hỏi thăm bà gì cả.
6 Thành Chu theo cảnh sát đến bệnh viện kiểm tra. Hắn không trông cậy cho lắm vào việc vợ chồng Vương Đại Cương sẽ thật sự bồi thường tiền thuốc men cho mình.
7 Thành Chu vừa đẩy vào cửa phòng khám liền nghe thấy một giọng ca quen thuộc.
Âm thanh phát ra cùng tiếng rè rè cũ kĩ. Giọng hát của nữ ca sĩ như vang lên từ một quán karaoke của một thời Thượng Hải xưa cũ.
8 Đợi Thành Chu bình tĩnh lại, Tư Đồ và Hồng Diệp đều tò mò hỏi hắn vừa rồi đã gặp cái gì.
“Đợi một chút!” Thành Chu ỷ có con bên cạnh bèn nắm lấy tay nó rồi quay đầu nhìn lại.
9 Mười giờ rưỡi sáng hôm sau, Thành Chu đi một chuyến xe lửa tới thành phố Z.
Mặc dù A Như nói biết đường đi, nhưng bà lại tìm cả buổi mà vẫn không thấy tuyến xe buýt mình đã từng đi, thế nên cuối cùng Thành Chu vẫn phải hỏi người ta mới tìm được địa điểm chính xác để đón xe.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Đồ phát hiện ra sắc mặt của A Như và trưởng tàu không ổn, bèn tiến đến gần họ: “Hai người biết gã trung niên bán vé kia à?”
A Như không nói chuyện.
11 Hang động này có hình dạng như một chú nòng nọc với chiếc đuôi dài nhỏ phía trước chỉ đủ cho hai người sóng vai đi qua trên lối mòn nhấp nhô gồ ghề. Dù bên trên có lắp bóng đèn, nhưng để đảm bảo an toàn, Thành Chu vẫn bật đèn pin lên soi.
12 Cậu trai nghịch điện thoại di động chờ cạnh hộp nguồn điện bên ngoài hang động. Đợi đến năm giờ, thấy du khách bên trong vẫn chưa đi ra, cậu mất hứng làu bàu văng tục một tiếng.
13
“Hai người chơi đủ chưa?”
Thành Chu và Hồng Diệp cùng nghiêng đầu nhìn sang Tư Đồ.
Tư Đồ khoanh tay cười tủm tỉm nhìn hai người.
Còn bên cạnh Tư Đồ, A Như và trưởng tàu đều mang vẻ mặt khó hiểu và ngơ ngác.
14
Hồng Diệp tái mét mặt mày, còn Tư Đồ thì lúng ta lúng túng.
Hai người vậy mà nhìn sai mất rồi.
“Được lắm! Ngon lắm!” Khuôn mặt non nớt của Hồng Diệp hiện lên nụ cười vặn vẹo một cách đáng sợ.
15
Thành Chu điếng người, quay phắt lại.
Sau lưng hắn, đạo sĩ già mỉm cười, giơ ngón trỏ ra hiệu hắn giữ im lặng.
Lưu Tâm Mỹ chợt bật cười, “Làm anh sợ rồi sao? Xin lỗi nhé, hẳn đó là ảo giác của tôi đấy.
16 Ác quỷ thư sinh cười thản nhiên, không hề ngần ngại mà nói: “Mày nói không sai, đúng là tao sợ nó thật. Năng lực hiện tại của tao lúc này vẫn chưa đủ để mà chống chọi với nó.
17
Không người nào dám chạy lên núi.
Xe cảnh sát chạy đến cũng dừng lại ở cửa thôn, cùng người trong thôn nhìn lên ngọn núi đang trở mình phía xa xa.
18
Trưởng tàu đến gần đám người từng bước một.
Đám người nhao nhao tản ra, không người nào dám đến gần ông cả. Chỉ có Trịnh Sơn Thanh và con cháu của ông thì vội theo sát ở phía sau.
19
Về sau ba người Thành Chu cùng với Lưu Tâm Mỹ được cứu ra ngoài.
Thi cốt trưởng tàu được khai quật.
Lúc thi cốt của trưởng tàu được đem ra ngoài hang động, tất cả mọi người liền nhìn thấy hình ảnh thời niên thiếu của trưởng tàu và Lưu Ngọc Như nắm tay nhau xuất hiện trước cửa hang động.
20
Trong khi Thành Chu vừa đi làm vừa cố gắng học đạo thuật và vẽ bùa thì chuyện ở hang động Chân Ngôn vẫn chưa chấm dứt.
Hiện tượng thiên văn kì lạ, động đất thất thường, âm hồn hiển linh, án giết người bốn mươi năm được phá giải, lòng đất chi chít những bộ xương khô và di vật cổ xưa… Tất cả những chuyện này khiến cho tiếng tăm hang động Chân Ngôn và thôn Tam Tính nổi như cồn.