1 Bốn bề không gian tĩnh lặng, ngọn đèn óng ánh màu mực nước, hoạ nên bóng hình đẹp đẽ như tranh.
Sự tĩnh lặng của màn đêm tạo cảm giác mơ hồ, đầy mộng mị.
2 SHIT!
Con mẹ nó!
Mụ nội nó!
Sáng sớm thức dậy, Đồng Ngôn đã dốc hết những từ ngữ mắng chửi khó nghe nhất mà cậu biết từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ đem ra rủa xả, muốn bao nhiêu thô tục liền có bấy nhiêu thô tục.
3 Để tiết kiệm chi phí, Đồng Ngôn phải thuê phòng ở một vùng phi thường hẻo lánh.
Mà địa chỉ trên tấm áp phích, lại nằm trên đoạn đường phồn hoa bậc nhất của Đài Bắc.
4 Đồng Ngôn cầm áp phích bảo bối của cậu đi ra cổng chính, cả người lâng lâng dạt dào cảm xúc.
Ước nguyện cả đời này của cậu, chính vào đêm nay, cuối cùng cũng đã thành sự thực rồi sao?
Bước xuống cầu thang được trải thảm đỏ hoa lệ, nhìn ra đường cái, càng ngày càng nhiều xe hơi sang trọng qua lại, Đồng Ngôn chậm rãi hướng về phía trạm xe buýt.
5 Gần bốn giờ sáng lúc trời còn mờ mịt đã bị lão bản triệu ra uống rượu, địa điểm không phải là quán bar sang trọng gần nhà mình hay là câu lạc bộ của hai người, mà lại là quán rượu nhỏ nằm trong con hẻm ở một địa phương phi thường hẻo lánh.
6 Quả thực tức chết ta mà!
Bằng hữu tốt nhất chỉ vì một tên thoát y vũ nam mà nhẫn tâm đá mình ra khỏi cửa, Minh Hạo tức đến đỏ mắt, tuy rằng rất muốn đạp cho tên Đồng Ngôn đầu óc đã không còn tỉnh táo kia một cước dính vách , triệt để thức tỉnh cái tên đang lầm đường lạc lối kia, thế nhưng…
Loại sự tình này chỉ có thể tưởng tượng trong đầu mà thôi, lại nói đến, tiền là do Đồng Ngôn kiếm về, phòng ở cũng là của Đồng Ngôn, tên thoát y vũ nam đó lại là ước mơ bấy lâu nay của Đồng Ngôn, Minh Hạo hắn dựa vào cái gì mà ngang ngược ngăn cản?
Nhưng là, Đồng Ngôn thực sự là xem thường bằng hữu ta quá đáng mà!
Còn nói cái gì mà huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên…
Hảo!
Nếu như vậy, đại gia ta đây nhất đao lưỡng đoạn (một đao cắt đứt quan hệ), cả đời này không qua lại với nhau nữa!
Từ lúc ở nhà Đồng Ngôn trở về, Minh Hạo đã hung hăng nốc liên tục sáu bảy chai bia, một bên nghiến răng nghiến lợi muốn cùng Đồng Ngôn tuyệt giao, ngã lăn ra sô pha đến bất tỉnh nhân sự.
7 Gần đây, tâm trạng của Thư Cốc Dương tệ tới cực điểm.
Đến Hà Trác cũng âm thầm kinh ngạc.
Y biết Thư Cốc Dương đối với loại chuyện cùng người lên giường này rất để ý, thế nhưng y không biết, Thư Cốc Dương sẽ để ý đến loại trình độ này.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Ngày thứ hai đèn rực rỡ mới lên, Thư Cốc Dương đã ngồi trước ghế quan sát dõi theo thân ảnh của một người.
9 Tuy rằng bị làm đến suýt mất cả ba hồn bảy phách, Đồng Ngôn cũng không được nghỉ ngơi đủ. Sáng sớm hôm sau, tuy cả người mệt mỏi còn chưa khoẻ hẳn, nhưng đồng hồ sinh học đã khiến cậu thức giấc từ sớm.
10 Thư Cốc Dương kích động đến ngón tay bắt đầu run rẩy.
Cảm giác hạnh phúc đầy chân thực tràn ngập khắp thân mình, nghe xong Trần Minh Hạo thề với trời thẳng thắn như vậy, trong nháy mắt, hắn như muốn từ trên mặt đất mà bay lên trời, mơ hồ đã chạm ngõ thiên đường.
11 Dựa vào số điện thoại trên bản xét nghiệm gọi rất nhiều lần, nhưng vẫn đều là đường dây bận.
Hiện tại điện thoại của bệnh viện đều bận rộn thế sao?
Cầm lấy tờ xét nghiệm chằng chịt những thuật ngữ y học chuyên nghiệp, ngực Thư Cốc Dương nôn nóng đến càng ngày càng vô pháp khống chế.
12 Trong phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện, Thư Cốc Dương một tấc cũng không rời canh giữ nơi giường bệnh.
Đã qua hai mươi tư tiếng đồng hồ, Đồng Ngôn vẫn trong trạng thái hôn mê, không có một chút dấu hiệu thức tỉnh.